— Thế thì chúng ta có đấy, Porthos ạ, và còn có cả cái gì hơn thế nữa
kia.
— Lạ chưa, - Porthos nói và ngơ ngác nhìn quanh.
— Đừng có tìm kiếm, vô ích, tất cả những thứ đó sẽ đến tìm chúng ta
vào lúc ta muốn. Hôm qua chúng ta thấy những tên lính gác Thụy Sĩ đi dạo
vào khoảng mấy giờ nhỉ?
— Khoảng một giờ, sau lúc nửa đêm.
— Nếu như hôm nay chúng lại ra như hôm qua, chúng ta sẽ chẳng đợi
mười lăm phút để được ngắm nhìn chúng.
— Chắc chắn là chúng ta đợi mười lăm phút là cùng.
— Cậu vẫn có cánh tay khá tốt đấy chứ, Porthos?
Porthos cởi cúc tay áo, vén áo sơmi lên và khoái trá ngắm nhìn đôi cánh
tay gân guốc của mình nó to bằng bắp đùi một người bình thường.
— Có chứ! - anh đáp - Khá tốt.
— Thành thử cậu có thể biến cái kẹp than này thành một cái vòng và cái
xẻng này thành một cái mở nút chai, mà không khó nhọc lắm phải không?
— Tất nhiên rồi, - Porthos đáp.
— Xem nào, - D'Artagnan bảo.
Chàng khổng lồ cầm lấy hai vật kia và với thao tác dễ dàng như không tỏ
ra phải gắng sức chút nào, biến chúng thành hai vật mới mà bạn mình mong
muốn.
— Đây này? - anh nói.
— Tuyệt điệu! Và thật sự là cậu có tài đấy.
Porthos nói:
— Tôi có nghe kể về một chàng khổng lồ Milon De Crotone
nào đó
đã làm những điều phi thường, như cuộn dây thừng vào quanh trán, rồi làm
đứt dây ra, đấm một cái chết con bò, rồi vác nó lên vai, tóm hai chân sau
một con ngựa đang chạy, v v… Tôi bảo người ta kể cho tôi nghe tất cả
những kỳ tích của anh ta hồi ở Pierrefonds ấy và tôi đều làm được cả, trừ
cái trò phùng thái dương ra làm đứt dây thừng.
— Ấy là vì sức lực của cậu không nằm trong đầu cậu, - D'Artagnan nói.