— Ngồi vào bàn đi, bạn thân mến, ý nghĩ thường đến với tôi khi ăn. Sau
bữa ăn, khi ý nghĩ của tôi đầy đủ rồi, tôi sẽ nói với cậu.
Dù rất mong muốn được biết về kế hoạch của D'Artagnan, do biết cách
bạn tiến hành công việc như thế nào, Porthos ngồi vào bàn mà không nài
thêm câu nào, và ăn với một vẻ ngon lành và nó làm rạng rỡ cho niềm tin
cậy mà sức tưởng tượng phong phú của D'Artagnan đã gây cho anh.
Bữa ăn lặng lẽ nhưng không buồn tẻ. Vì rằng nụ cười ranh mãnh quen
thuộc với D'Artagnan trong những lúc vui vẻ chốc chốc lại rạng rỡ trên
khuôn mặt anh. Porthos không để lọt một nụ cười nào của bạn, và mỗi lần
như vậy, anh lại thốt ra một lời cảm thán nó chỉ rõ cho bạn rằng, mặc dầu
không hiểu nhưng anh vẫn theo dõi điều suy nghĩ đang sục sôi trong đầu óc
bạn.
Đến lúc tráng miệng, D'Artagnan nằm kềnh ra ghế, ghếch chân nọ lên
chân kia và rung đùi ra vẻ một người hoàn toàn hài lòng về mình. Porthos
chống khuỷu tay lên bàn tì cằm lên hai bàn tay và nhìn D'Artagnan với vẻ
tin cậy, nó khiến cho anh chàng khổng lồ ấy có một vẻ chất phác tuyệt vời.
Một lát sau D'Artagnan nói:
— Thế nào?
— Thế nào? - Porthos lập lại.
— Bạn thân mến, cậu nói rằng…
— Tôi có nói gì đâu?
— Có chứ? Cậu nói rằng cậu muốn đi khỏi đây.
— À, về điều đó thì có, chẳng phải tôi thiếu lòng mong muốn đâu.
— Và cậu nói thêm rằng, để đi khỏi đây, chỉ cần tháo một cánh cửa, hoặc
hích đổ một bức tường.
— Đúng đấy, tôi đã nói và tôi còn nói điều đó.
— Còn tôi, Porthos ơi, tôi đã trả lời cậu rằng đó là một cách dở và chúng
ta chẳng đi nổi một trăm bước mà không bị bắt lại và đập chết, trừ phi
chúng ta có quần áo cải trang và vũ khí để tự vệ.
— Đúng rồi, chúng ta phải có quần áo và vũ khí.
D'Artagnan nhổm dậy nói: