— Ông D’Artagnan đã cuỗm vợ tôi? Nhưng là ông bảo tôi đấy nhé?
— May sao ông D’Artagnan lại trong tay chúng tôi, và ông sắp được đối
chất với ông ta.
— Chà, thật tình tôi không mong gì hơn - Bonacieux kêu lên, - tôi sẽ
không bực mình vì gặp lại người quen đâu.
— Đưa ông D’Artagnan vào! - Viên đồn trưởng bảo hai tên gác.
Hai tên gác đưa Athos vào.
— Ông D’Artagnan - Viên đồn trưởng nói với Athos - Ông hãy khai điều
gì đã diễn ra giữa ông với ông này.
— Nhưng… - Bonacieux kêu lên - Đây không phải ông D’Artagnan!
— Sao! Không phải ông D’Artagnan ư? - Viên đồn trưởng kêu lên.
Ông Bonacieux trả lời:
— Không một chút nào.
— Thế ông này tên là gì?
— Tôi không thể nói được, tôi đâu có biết ông ta.
— Thế nào? Ông không quen biết ông ta?
— Không.
— Ông chưa bao giờ gặp ông ta?
— Có chứ. Nhưng tôi không biết ông ấy tên là gì.
— Tên ông? - Viên đồn trưởng hỏi Athos.
— Athos - Chàng ngự lâm quân trả lời.
— Nhưng đó đâu phải một cái tên người, đó là một cái tên núi
thẩm vấn khốn khổ bắt đầu điên đầu kêu lên.
— Đấy là tên tôi - Athos bình tĩnh trả lời.
— Nhưng ông đã nói ông tên là D’Artagnan?
— Vâng, chính ông. - Có nghĩa là người ta nói với tôi: “Ông là ông
D’Artagnan?” Tôi đã trả lời: “Ông tin vậy à?” Bọn lính canh giữ tôi kêu ầm
lên, họ tin chắc như vậy. Tôi chẳng buồn làm phật ý họ. Vả lại, có thể tôi
nhầm.
— Này ông, ông lăng mạ sự tôn nghiêm của công lý đó.
— Không chút nào, - Athos bình tĩnh nói.