NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 165

thế, khi tôi đợi vợ tôi ở trước cửa trạm gác điện Louvre để đưa vợ tôi về
nhà.

Viên đội trưởng hình như tỏ ra lo ngại hỏi:
— Và tên hắn?
— Ồ, về tên hắn, tôi chẳng biết tí nào, nhưng nếu bao giờ gặp hắn, tôi

nhận ra hắn ngay, xin trả lời ông như vậy, dù cho hắn đứng lẫn trong hàng
ngàn người khác.

Trán viên đồn trưởng sa sầm lại:
— Ông bảo, lẫn trong ngàn người ông cũng nhận ra?
— Nghĩa là... - Ông Bonacieux thấy đã trót lỡ lời, lặp lại “nghĩa là.”
— Ông đã trả lời rằng ông sẽ nhận ra hắn - viên đồn trưởng nói - tốt lắm,

hôm nay tạm thế đã. Trước khi chúng ta đi xa hơn, cần để ai đó được báo
trước rằng ông biết tên bắt cóc vợ ông.

— Nhưng tôi không nói với ông là tôi quen biết hắn! - Ông Bonacieux

thất vọng kêu lên - Tôi đã nói với ông trái lại…

— Giải tù nhân đi - Viên đồn trưởng bảo hai người gác.
— Và giải nó đến đâu? - Viên lục sư hỏi.
— Vào ngục tối.
— Vào cái nào?
— Ôi, chúa ơi, cái nào chẳng được, miễn là khóa chặt vào.
Viên đồn trưởng thản nhiên trả lời khiến ông Bonacieux tội nghiệp hãi

hùng đến xương tủy. “Than ôi, than ôi! Ông tự nhủ, bất hạnh treo trên đầu
ta rồi. Vợ ta chắc đã mắc một tội khủng khiếp. Họ tin ta là kẻ đồng mưu, và
sẽ trừng phạt ta cùng với nàng. Chắc nàng đã nói, đã thú nhận đã nói hết
với ta. Đàn bà mà. Làm gì chẳng yếu đuối! Một hầm tối, hầm nào chẳng
được? Thế đấy. Vèo một cái đã một đêm. Và ngày mai, vào bánh nghiến,
lên giá treo cổ? Ôi! Chúa ơi, Chúa ơi! Xin hãy thương con?”

Chẳng thèm nghe một chút những lời than khóc của ông Bonacieux, vả

lại họ đã quá quen với những lời than khóc, hai tên gác tù nắm lấy tay ông,
lôi đi, trong khi ấy, viên đồn trưởng viết vội vã một bức thư mà viên lục sự
đang đợi mang đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.