NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1732

CHƯƠNG VII

Kẻ lưu đày

Chúng ta sẽ biết ngay rằng D'Artagnan sử dụng thời gian tự do của ông

ta như thế nào. Còn bây giờ thì nếu độc giả cho phép, chúng ta hãy quay trở
về nơi quán trọ Médicis có một cánh cửa sổ mở ra khi ở toà lâu đài kia vừa
phát lệnh báo Nhà vua ra đi.

Cánh cửa sổ mở ra đó là cửa phòng ông hoàng Charles II. Cả đêm, ông

hoàng khốn khổ này ôm đầu chống tay lên bàn ngồi trầm mặc trong khi
Parry ngủ mê mệt trong một góc phòng. Cuộc đời của người hầu cận trung
thành này thật lạ lỳ, anh ta vừa thấy cả chuỗi biến động kinh khủng đã xảy
ra ở thế hệ thứ nhất nay lại bắt đầu cho thế hệ thứ hai.

Lúc Charles II suy nghĩ về chuyến đi thất bại thứ hai của mình, lúc ông

thấy rõ nỗi cô đơn hoàn toàn một khi cả mối hy vọng mới nhóm lên đã lùi
mãi về phía sau, ông thấy choáng váng cả người và từ trên thành ghế ngã
vật xuống chỗ ngồi. Thế rồi, Thượng đế thương tình cho ông hoàng khốn
khổ, bèn đưa ông vào giấc ngủ - người anh em vô tội của cái chết ấy. Đến
sáu giờ rưỡi ông mới tỉnh dậy, căn phòng đã rực nắng ban mai, còn Parry
thì không dám đứng dậy sợ ông tỉnh giấc và đang đau khổ ngắm kỹ chàng
thanh niên có đôi mắt đỏ chạch vì thiếu ngủ, đôi gò má xanh xao vì sầu
muộn và thiếu ăn.

Tiếng động của những chiếc xe nặng nề lọc cọc đi xuống bến sông Loire

đánh thức Charles II dậy. Ông đứng lên, nhìn quanh quất như một người đã
quên hết mọi sự ở đời. Thế rồi ông nhận ra Parry, bắt tay ông ta và bảo đi
thanh toán tiền nong với chủ quán. Cropole bị bắt buộc phải làm việc với
Parry nên tính toán một cách thật sòng phẳng. Ông ta chỉ lưu ý Parry, theo
thông lệ của ông ta, rằng hai người lữ khách không ăn ở đây thật là uổng tới
hai lần, một là khiến cho nhà bếp ông phải tủi hổ và hai là khiến ông bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.