NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2212

— Em nghe đây, nếu bạn bè của em có làm em phiền thì đó không phải

là lỗi ở em trai ta đâu.

Ngài nói thật dịu dàng khiến Đức bà lâu nay phải đè nén nỗi buồn, lúc

này được ân cần chăm sóc, suýt bật khóc.

— Này, này, cô em thân mến, hãy tin nơi người anh này mà kể ra cái gì

làm em buồn. Ta sẽ lấy quyền vua mà chấm dứt cho.

Đức bà, ngước đôi mắt đẹp buồn lên nói:
— Không phải bạn bè em làm em buồn. Họ không có mặt ở đây hay trốn

chạy cả rồi. Những người đó đều hết sức tốt, hết sức trung thành, thế mà
người ta lại dèm pha với Hoàng thượng.

— Cô nói tới tên Guiche

[344]

mà ta cho đầy theo lời yêu cầu của em trai

ta đấy ư?

— Từ ngày bị phạt đầy bất công như thế, anh ta lúc nào cũng muốn tự tử

cho xong!

— Bất công à. Em nói sao?
— Bất công đến mức mà nếu không có lòng kính trọng, và thêm tình

thân đối với Hoàng thượng thì…

— Thì sao?
— Thì em đã xin với anh Charles của em… Nhất định sẽ được.
Nhà vua giật nẩy mình:
— Sao?
— Em sẽ xin với anh ấy trình với ngài là đức ông chồng của em và ông

hiệp sĩ De Lorraine, người tin cẩn của ông, không phải là không có trách
nhiệm trong việc giày vò danh dự và hạnh phúc của em đâu?

Nhà vua nói:
— Lại có chuyện gì của ông hiệp sĩ De Lorraine, cái khuôn mặt khó đăm

đăm đấy.

— Hắn là kẻ thù không đội trời chung với em đấy! Chừng nào mà hắn

còn ở chung nhà với em, vì chồng em lưu giữ và cho hắn đủ quyền hành,
thì em còn là người thấp giá nhất của vương quốc này.

Nhà vua thong thả nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.