hồ ngoài những bài đấu gươm tôi đã học, cả hai quyết định tôi nên xin vào
ngự lâm quân. Nhà Vua rất yêu quý cha tôi bị chết trong trận vây Arras nên
đã ban chiếc áo ngự lâm quân cho tôi. Bây giờ, anh chắc hiểu đã đến lúc tôi
phải trở lại trong sự nâng niu che chở của nhà thờ.
— Và tại sao hôm nay chứ không hôm qua hoặc ngày mai? Hôm nay cái
gì đã xảy ra với anh, khiến anh có những ý nghĩ dữ tợn đến như vậy?
— D’Artagnan thân mến ạ, vết thương này đã là một lời cảnh cáo của
Thượng Đế đối với tôi.
— Vết thương ư? Chết tiệt? Nó đã gần khỏi rồi. Tôi tin chắc không phải
nó làm anh đau đớn nhất.
— Thế thì cái gì? - Aramis đỏ mặt hỏi.
— Nó ở trong tim anh cơ! Aramis, một vết thương sâu và đẫm máu hơn,
một vết thương do một người đàn bà kia.
Mắt Aramis long lanh lên ngoài ý mình, chàng giấu xúc động của mình
dưới vẻ giả vờ hững hờ và nói:
— Đừng nói về những chuyện ấy nữa! Tôi mà lại đi nghĩ đến những
chuyện ấy ư? Lại có những sầu muộn tình yêu ư? Vanitas Vanitatum!
vậy theo ý anh, đầu óc tôi đã bị đảo lộn rồi ư? Và vì ai? Vì con bé lam lũ
lẳng lơ nào, hay cô ả hầu phòng nào mà tôi đã tán tỉnh trong trại lính ư? Xì!
— Xin lỗi, Aramis thân mến, nhưng tôi tin anh hướng lên tầm cao hơn
kia.
— Cao hơn? Và tôi là ai mà lại đi có tham vọng đến thế? Một gã ngự
lâm quân khốn khổ vô cùng quẫn bách, và hết sức tối tăm, căm ghét sự quỵ
lụy và cảm thấy quá ư lạc lõng trong thế giới thời lưu.
— Aramis ơi là Aramis ơi! - D’Artagnan vừa kêu lên vừa nhìn bạn mình
với vẻ nghi ngờ.
— Cát bụi, tôi trở về cát bụi. Cuộc đời là biển nhục, là bể khổ, - chàng
tiếp tục và sầm mặt lại - Mọi sợi dây gắn kết hạnh phúc với cuộc đời lần
lượt bị đứt gãy trong bàn tay con người nhất là những sợi dây bằng vàng.
Ôi, D’Artagnan thân mến của tôi - Aramis vừa tiếp tục vừa đem đến một vẻ
cay đắng nhẹ nhàng cho giọng nói của mình - hãy tin tôi, hãy giấu kín