CHƯƠNG XLVI
Pháo thành Saint Gervais
Đến nơi, D’Artagnan thấy ba người tụ họp trong một căn phòng. Athos
đang nghĩ ngợi, Porthos vê ria mép. Aramis đang đọc kinh trong một cuốn
sách nhỏ đẹp, bì bọc nhung xanh.
— Mẹ kiếp, ôi các vị! - Chàng nói - Tôi hy vọng các vị có chuyện gì nói
với tôi cho nó bõ công, nếu không, tôi báo trước tôi không tha thứ cho các
vị đã gọi tôi đến đây, nhẽ ra tôi đã được nghỉ ngơi sau suốt đêm tấn công và
phá tung một pháo thành. Chà, thế mà các vị không có ở đấy! Ác liệt ra
phết!
Porthos vừa trả lời vừa gấp ngược ria mép lên, vốn là tật riêng của
chàng:
— Bọn mình ở chỗ khác, ở đấy cũng không lạnh lẽo đâu.
— Suỵt! Athos nói.
— Ồ, ồ, - D’Artagnan hiểu ra ngay khi Porthos khẽ cau mày - có vẻ như
có chuyện gì mới ở đây?
— Aramis - Athos nói - Hôm kia cậu ăn điểm tâm ở quán ăn Parpaillot
phải không?
— Phải.
— Ở đấy thế nào?
— Ồ, theo ý tôi, tôi đã ăn một bữa rất tệ. Hôm kia là ngày ăn chay, thế
mà họ chỉ có thịt.
— Sao cơ? - Athos nói - Ở một hải cảng mà lại không có cá ư?
— Họ nói - Aramis vừa trả lời vừa đọc kinh tiếp - con đê mà Giáo Chủ
cho đắp đã xua hết chúng ra ngoài khơi.
— Nhưng đó không phải là điều tôi hỏi cậu, Aramis, tôi hỏi cậu có được
thoải mái không, và có ai quấy rầy cậu không cơ?