khi e dè mở mắt thì chàng thấy mũi mình dính vào khoảng giữa hai vai của
Porthos, nghĩa là đúng vào dải đeo gươm.
Than ôi! Giống như mọi vật trên đời này chỉ có được cái mã bề ngoài,
dải đeo gươm chỉ có vàng phía trước, mặt sau đơn giản là da trâu. Porthos,
thật là thích hào nhoáng nhưng không thể có nổi dải đeo gươm toàn bằng
vàng, ít nhất cũng có được một nửa. Từ đó người ta hiểu sự cần thiết của
bệnh cúm và sự khẩn thiết của chiếc áo choàng.
— Con tiều! - Porthos vừa kêu lên, vừa dùng hết sức mình để gỡ khỏi
D’Artagnan đang lục đục trong lưng áo - Cậu hóa dại hay sao mà đâm nháo
đâm nhào như thế vào người ta?
D’Artagnan chui ra từ dưới vai người khổng lồ nói:
— Tôi xin lỗi, nhưng tôi vội quá, tôi chạy theo một kẻ…
— Do tình cờ mà anh để quên mắt trong khi chạy chăng? - Porthos hỏi.
— Không - D’Artagnan bị chọc tức trả lời - Mà nhờ có mắt tôi mới thấy
được cả cái mà người khác không thấy.
Porthos hiểu hay không hiểu, nhưng vẫn luôn như thế, đùng đùng nổi
giận ngay:
— Thưa ông, tôi báo để ông biết, nếu ông cứ cọ người vào một lính ngự
lâm như thế, ông sẽ tự cọ lông
— Cọ lông ư, thưa ông! - D’Artagnan nói - Tiếng đó thô quá?
— Chính nó mới hợp với người quen nhìn thẳng vào mặt kẻ thù?
— A, mẹ kiếp? Tôi biết thừa ông không quay lưng lại kẻ thù của ông
đâu.
Và chàng trai trẻ thích chí về câu nói xỏ xiên của mình, vừa bước đi vừa
cười rũ rượi.
Porthos giận sùi bọt mép chuẩn bị nhảy bổ vào D’Artagnan.
— Để sau, để sau đã - D’Artagnan hét to - khi nào ông không mặc áo
choàng nữa đã.
— Vậy lúc một giờ, đằng sau Vườn Luxembourg.
— Tốt lắm, lúc một giờ - D’Artagnan vừa đáp vừa ngoặt theo góc phố.