Nhưng trên đường phố chàng vừa chạy qua lẫn nơi chàng đưa mắt nhìn
khắp, đều chẳng thấy bóng ai. Cho dù kẻ lạ mặt có đi thong thả, hắn cũng
đã đi đường hắn mất rồi, có lẽ hắn đã rẽ vào một ngôi nhà nào đó.
D’Artagnan hỏi thăm về hắn, tất cả những người chàng gặp, xuống tận bến
phà, lên phố Sông Seine và phố Hồng Thập Tự. Nhưng không thấy gì, tuyệt
đối không. Tuy nhiên cuộc chạy đuổi cũng có lợi cho chàng với ý nghĩa mồ
hôi càng đầm đìa trên trán, con tim chàng càng nguội bớt đi.
Chàng bắt đầu suy nghĩ về những sự kiện vừa xảy ra, vừa rất nhiều vừa
xúi quẩy. Đã sắp mười một giờ trưa, và cả buổi sáng thế là đã đem lại cho
chàng sự thất sủng của ông De Treville, không tránh khỏi thấy cung cách
D’Artagnan đã từ giã ông có đôi chút lính tráng Ngoài ra, chàng đã thu
lượm được hai cuộc quyết đấu ra trò với hai con người có thể giết tới ba
D’Artagnan mỗi người, rất cuộc với hai lính ngự lâm, nghĩa là với hai trong
số những người mà chàng đánh giá quá mạnh đến mức trong tư tưởng và
trong trái tim chàng, chàng đã đặt lên trên tất cả mọi người khác.
Tình thế thật đáng buồn. Chắc chắn sẽ bị Athos giết. Chàng trai trẻ
không lo lắng nhiều lắm về Porthos. Tuy nhiên, vì hi vọng là điều cuối
cùng lụi tắt trong trái tim con người, nên chàng vẫn cứ hi vọng có thể sống
sót qua hai trận đấu với những vết thương khủng khiếp đã đành rồi, và
trong trường hợp sống sót trong tương lai chàng sẽ tự trách mắng mình như
sau:
“Sao ta điên khùng và thô lỗ đến thế? Cái con người Athos dũng cảm và
khốn khổ kia bị thương đúng vào vai mà ta, chính ta khi đi ra lại húc đầu
đúng vào chỗ đó như một con cừu đực. Có điều là sao ông ta không giết
quách ta đi, ông ta có quyền mà và sự đau đớn ta gây ra cho ông ta chắc là
dữ dội lắm. Còn về Porthos, quả thật còn vớ vẩn hơn.”
Và mặc dầu không muốn, chàng vẫn cứ bật cười, tuy nhiên vẫn vừa cười
vừa nhìn xem có ai thấy cái cười một mình vô cớ ấy không, và liệu có xúc
phạm đến một khách qua đường nào đó không.
“Còn như Porthos, còn kỳ quái hơn, nhưng ta cũng chẳng kém một tên
đểnh đoảng, khốn khổ. Đâm đầu vào người ta như thế mà không báo trước!
Không! Và lại đi nhòm người ta dưới chiếc áo khoác để thấy cái gì không