và chịu khuất phục một Mazarin?
— Đàn bà thế đấy! - D'Artagnan nói triết lý.
— Đàn bà, không phải, nhưng các bà Hoàng Hậu.
— Trời ơi, về phương diện ấy, các Hoàng Hậu hai lần là đàn bà.
— Thế còn ông De Beaufort, ông ta vẫn ở trong tù à?
— Vẫn, thế thì sao?
— À, vì ông ta muốn điều tốt lành cho tôi, ông ta có thể gỡ ra cho tôi.
— Có lẽ anh còn gần được tự do hơn ông ấy, như vậy chính anh sẽ gỡ
cho ông ta.
— Thế thì, chiến tranh…
— Sẽ có
— Với Tây Ban Nha?
— Không, với Paris.
— Anh định nói gì?
— Anh có nghe những tiếng súng kia không?
— Có. Thì sao?
— Các thị dân đang đánh cầu dạo.
— Anh có tin rằng có thể làm nên trò trống gì với cái đám thị dân ấy
không?
— Có chứ, họ có nhiều hứa hẹn đấy, và nếu như họ có một thủ lĩnh có
thể tập hợp tất cả các nhóm lại làm một.
— Không được tự do cực thật.
— Ồ, lạy Chúa! Anh đừng thất vọng. Nếu Mazarin cho tìm anh, ắt là cần
đến anh, và nếu ông ta cần anh thì này, tôi xin chúc mừng anh. Hàng bao
nhiêu năm nay, chẳng ai còn cần đến tôi nữa cho nên anh thấy tôi đã đến
đâu rồi đó.
— Anh hãy khiếu nại đi, tôi khuyên anh đấy!
— Nghe này, Rochefort. Một thỏa ước.
— Thỏa ước gì?
— Anh biết rằng chúng ta là bạn tốt.