NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 765

— Mẹ kiếp! Tôi vẫn còn mang những dấu tích của tình bạn chúng ta: Ba

nhát kiếm!…

— Này! Nếu anh lại trở thành người được ưu ái thì xin đừng quên tôi

nhé!

— Lời thề của Rochefort, nhưng cũng phải được đáp lại.
— Thỏa thuận rồi nhé! Tai tôi đây.
— Như vậy ngay từ cơ hội đầu tiên mà anh thấy nói về tôi.
— Tôi sẽ nói về anh, còn anh?
— Tôi cũng vậy. Nhân tiện, về các bạn của anh, cũng phải nói về họ

chứ?

— Bạn nào nhỉ?
— Athos, Porthos và Aramis, anh đã quên họ rồi sao?
— Gần như thế.
— Bây giờ họ ra sao?
— Tôi không hay biết gì cả.
— Thật à?
— Ôi lạy Chúa, đúng thế. Chúng tôi từ giã nhau như anh biết đấy: Họ

vẫn sống, đó là tất cả điều tôi có thể nói, thỉnh thoảng tôi có nghe những tin
tức gián tiếp về họ. Nhưng họ ở chỗ nào trên thế giới này, quỷ bắt tôi đi nếu
tôi biết được điều gì. Không, nói danh dự đấy! Tôi chỉ còn có anh là bạn
mà thôi, Rochefort ạ.

— Còn cái vị trứ danh… anh gọi hắn là gì nhỉ, cái cậu người hầu mà tôi

đã đưa làm ông đội ở trung đoàn Piémont ấy mà.

— Planchet à?
— Phải, đúng rồi. Cái ngài Planchet trứ danh bây giờ ra sao?
— Ấy, cậu ta đã lấy một ả có cửa hàng mứt kẹo ở phố Lombard, cậu ta

bao giờ cũng thích của ngọt mà, thành thử cậu ta trở thành thị dân Paris, rất
có thể lúc này cậu ấy đang làm loạn. Rồi anh xem cái thằng vô lại ấy sẽ làm
pháp quan trước khi tôi lên đại úy.

— Thôi D'Artagnan thân mến ơi, can đảm lên một chút nào! Anh đang ở

chỗ thấp nhất của bánh xe và khi bánh xe quay thì nâng anh lên cao. Ngay
tối nay, số phận của anh có thể sẽ thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.