— Nhưng mà - cô thiếu nữ mắt nhung thì thào, - khổ một nỗi là riêng tôi,
tôi thấy những câu thơ ấy tuyệt diệu.
Đó cũng là ý kiến của Raoul, anh ta sán đến gần Scarron và đỏ mặt nói
— Thưa ông Scarron, xin ông làm ơn bảo cho tôi biết người phụ nữ trẻ
tuổi kia là ai mà một mình một ý kiến chống lại tất cả cuộc hội họp trứ
danh này.
— A! A! - Chàng Tử Tước trẻ tuổi của tôi ơi, - Scarron nói. - Tôi chắc
rằng anh mong muốn đề nghị với cô một tên mình tiến công và phòng ngự
phải không?
Raoul lại đỏ mặt đáp:
— Xin thú thật là tôi thấy những vần thơ ấy rất hay.
— Mà hay thực đấy chứ, - Scarron nói, - nhưng sụyt! Giữa những nhà
thơ với nhau, họ chẳng nói như thế đâu.
— Nhưng tôi. - Raoul nói, - tôi chẳng có vinh dự là thi sĩ, và tôi xin hỏi
ông...
— Đúng đấy, người phụ nữ trẻ ấy là ai chứ gì? Đó là cô Ấn Độ xinh đẹp.
— Thưa ông, xin ông thứ lỗi, - Raoul đỏ mặt nói, - Ông nói thế tôi cũng
chẳng rõ gì hơn trước. Than ôi, tôi là dân tỉnh lẻ.
— Có nghĩa là anh chưa biết gì về cái thứ văn chương kiểu cách ở đây
nó ròng ròng ở cửa miệng mọi người. Càng hay! Chàng tuổi trẻ ạ, càng
hay! Đừng tìm hiểu làm gì, mất thì giờ thôi; và khi nào anh hiểu thì cũng
nên hy vọng rằng người ta chẳng nói cái kiểu văn hoa ấy nữa.
— Vậy thì xin ông thứ lỗi, - Raoul nói, - xin ông hãy rủ lòng nói cho tôi
biết người mà ông gọi là cô gái Ấn Độ xinh đẹp ấy là ai thế?
— Phải, chắc hắn đó là một trong những người đàn bà kiều diễm nhất
hiện nay, cô Françoise D'Aubigné.
— Phải chăng cô ấy thuộc dòng họ ông Agrippa danh tiếng, bạn của Vua
Henri IV?
— Cháu gái nội ông ta đấy. Cô ấy từ Martitique đến, chính vì thế mà tôi
gọi là cô gái Ấn Độ xinh đẹp
.