NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 111

mật của Hoàng Hậu, hoặc dụ dỗ cô ấy để sử dụng như một tên gián điệp.

— Có thể lắm - D’Artagnan nói - nhưng cái người bắt cóc bà ấy, ông biết

chứ?

— Tôi đã nói với ông tôi tin là biết hắn.
— Tên hắn?
— Tôi không biết tên, điều tôi biết chỉ là hắn chính là thuộc hạ của Giáo

Chủ, kẻ bán linh hồn cho ông ta.

— Nhưng ông đã nhìn thấy hắn chứ?
— Vâng, một hôm vợ tôi đã chỉ cho tôi.
— Hắn ta có dấu hiệu gì đặc biệt để người ta có thể nhận ra không?
— Ồ, có chứ, đó là một quý ông, bộ dạng kiêu kỳ, râu tóc đen, da sạm,

mắt sắc, răng trắng và một cái sẹo ở thái dương.

— Một sẹo ở thái dương! - D’Artagnan kêu lên - và cùng với cái đó là

răng trắng, mắt sắc, da sạm, râu tóc đen, dáng vẻ kiêu kỳ, chính là cái
người ở Meung của ta rồi!

— Ông nói, người của ông?
— Phải, phải, nhưng cái đó chẳng liên can gì đến chuyện này.
— Không tôi nhầm, cái đó trái lại đơn giản hóa vấn đề rất nhiều.
— Nếu người của ông cũng là người của tôi, thì bằng một đòn, tôi sẽ hai

lần trả thù, có thế thôi. Nhưng biết tìm hắn ở đâu?

— Tôi chẳng biết ở đâu cả.
— Ông không có nguồn tin nào về nơi ở của hắn ư?
— Không tí nào. Một hôm tôi đưa vợ tôi đến điện Louvre, cô ấy vừa vào

thì hắn đi ra, và cô ấy đã chỉ hắn cho tôi.

— Quỷ thật? Quỷ thật! - D’Artagnan lẩm bẩm - Tất cả cái ấy đều mơ hồ.

Do ai mà ông biết vợ ông bị bắt cóc.

— Do ông De la Porte.
— Ông ta cho ông biết một chi tiết nào đó chứ?
— Chẳng một chi tiết nào.
— Và ông không biết gì từ một nguồn tin nào khác à?
— Có chứ, tôi nhận được…
— Được cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.