mật của Hoàng Hậu, hoặc dụ dỗ cô ấy để sử dụng như một tên gián điệp.
— Có thể lắm - D’Artagnan nói - nhưng cái người bắt cóc bà ấy, ông biết
chứ?
— Tôi đã nói với ông tôi tin là biết hắn.
— Tên hắn?
— Tôi không biết tên, điều tôi biết chỉ là hắn chính là thuộc hạ của Giáo
Chủ, kẻ bán linh hồn cho ông ta.
— Nhưng ông đã nhìn thấy hắn chứ?
— Vâng, một hôm vợ tôi đã chỉ cho tôi.
— Hắn ta có dấu hiệu gì đặc biệt để người ta có thể nhận ra không?
— Ồ, có chứ, đó là một quý ông, bộ dạng kiêu kỳ, râu tóc đen, da sạm,
mắt sắc, răng trắng và một cái sẹo ở thái dương.
— Một sẹo ở thái dương! - D’Artagnan kêu lên - và cùng với cái đó là
răng trắng, mắt sắc, da sạm, râu tóc đen, dáng vẻ kiêu kỳ, chính là cái
người ở Meung của ta rồi!
— Ông nói, người của ông?
— Phải, phải, nhưng cái đó chẳng liên can gì đến chuyện này.
— Không tôi nhầm, cái đó trái lại đơn giản hóa vấn đề rất nhiều.
— Nếu người của ông cũng là người của tôi, thì bằng một đòn, tôi sẽ hai
lần trả thù, có thế thôi. Nhưng biết tìm hắn ở đâu?
— Tôi chẳng biết ở đâu cả.
— Ông không có nguồn tin nào về nơi ở của hắn ư?
— Không tí nào. Một hôm tôi đưa vợ tôi đến điện Louvre, cô ấy vừa vào
thì hắn đi ra, và cô ấy đã chỉ hắn cho tôi.
— Quỷ thật? Quỷ thật! - D’Artagnan lẩm bẩm - Tất cả cái ấy đều mơ hồ.
Do ai mà ông biết vợ ông bị bắt cóc.
— Do ông De la Porte.
— Ông ta cho ông biết một chi tiết nào đó chứ?
— Chẳng một chi tiết nào.
— Và ông không biết gì từ một nguồn tin nào khác à?
— Có chứ, tôi nhận được…
— Được cái gì?