NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1215

— Vì rằng người ta buộc tôi phải đội một cái mũ hình dáng không hợp

với tôi, - Gondy nói, - tôi mong muốn ít ra cái mũ ấy phải màu đỏ.

— Không nên tranh cãi về thị hiếu và màu sắc, - Rochefort cười nói, - tôi

xin bảo đảm về sự đồng ý của ông ấy.

— Thế tối nay ông viết thư cho ông ấy à?
— Tôi làm hơn thế nữa, tôi phái một người đưa tin đến chỗ ông ta.
— Độ bao nhiêu ngày thì ông ấy có thể tới đây.
— Trong năm ngày.
— Ông ấy hãy đến và sẽ thấy một sự đổi thay.
— Tôi mong muốn như vậy.
— Tôi xin bảo đảm với ông.
— Như vậy thì…
— Hãy đi tập hợp năm mươi người của ông lại và ông hãy sẵn sàng.
— Với cái gì kia?
— Với mọi chuyện.
— Có tín hiệu tập hợp gì không?
— Một cái nơ bằng rơm gài trên mũ.
— Được rồi. Xin từ biệt Đức Ông.
— Xin từ biệt Rochefort thân mến.
Ông linh mục từ nãy vẫn chẳng có cách nào xen vào cuộc đối thoại ấy,

thì Rochefort đã kéo ông ra về; vừa đi Rochefort vừa nói:

— A! Ngài Mazarin, ngài Mazarin! Ngài hãy xem tôi có quá già nua để

làm một con người hành động không?

Lúc ấy đã chín giờ rưỡi tối và ông Chủ Giáo phải mất nửa giờ để đi từ

tòa Tổng Giám Mục đến tháp nhà thờ Saint Jacques La Boucherie. Ông
nhận thấy một ánh đèn le lói ở một trong những cửa sổ cao nhất trên cây
tháp. Ông gõ cửa và có người ra mở. Ông trợ tế đích thân đợi và cầm đèn
soi đưa ông lên tận trên ngọn tháp. Đến đây, ông trỏ một cánh cửa nhỏ đặt
chiếc đèn vào trong một góc tường để khi ra Chủ Giáo có thể tìm thấy và đi
xuống. Mặc dù chìa khóa vẫn cắm ở cửa, ông Chủ Giáo vẫn gõ cửa.

— Cứ vào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.