NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1305

— Vâng, nhưng còn tôi? - Mordaunt nói.
— Ông thì sao? - Porthos hỏi.
— Tôi, tôi rất vội.
— Ồ! Nếu là việc ông thì chẳng can hệ gì đến tôi, - Porthos nói, - Và tôi

sẽ ăn tối dù có được phép hay không được phép của ông.

Cái nhìn mơ hồ của gã thanh niên chợt rực lên và như sắp tóe ra một tia

chớp, nhưng gã tự kiềm chế.

— Ông ạ, - D'Artagnan nói, - Cần miễn thứ cho những lữ khách đói

bụng. Vả lại bữa ăn của chúng tôi chẳng làm ông bị muộn lắm đâu. Chúng
tôi sẽ phóng ngay đến quán. Ông cứ đi bộ ra bến, chúng tôi ăn một miếng,
rồi sẽ theo kịp ông thôi mà.

— Xin tùy ý các ông - Mordaunt nói, - Miễn là chúng ta sẽ ra đi.
— May quá, - Porthos lẩm bẩm.
— Tên tàu là gì? - D'Artagnan hỏi.
— Tàu Standard.
— Được rồi. Nửa giờ nữa chúng ta sẽ lên tàu.
Và đôi bạn thúc ngựa phóng đến quán Huy Hiệu Anh Quốc.
Vừa phi D'Artagnan vừa hỏi:
— Cậu thấy gã thanh niên thế nào?
— Tôi chẳng ưa cái thằng ấy chút nào, - Porthos nói, - và tôi chỉ thấy

ngứa ngáy chân tay dữ dội, muốn làm theo lời dặn của Aramis.

— Chớ có làm như vậy, Porthos thân mến ạ; đó là một phái viên của

tướng Cromwell. Tôi chắc rằng chúng mình sẽ được tiếp đãi tồi tệ nếu báo
cho ông ấy biết là chúng ta đã vặn cổ người bộ hạ tin cẩn của ông ấy.

— Mặc kệ - Porthos nói, - Tôi thấy Aramis là người có ý kiến hay.
— Hãy nghe tôi, - D'Artagnan nói, - Khi sứ mệnh của chúng mình làm

xong.

— Thì sao?
— Nếu nó đưa chúng ta trở lại Pháp…
— Sao nữa?
— Thì rồi ta sẽ tính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.