NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1505

người bạn như anh và Aramis hay sao?

— Không đâu. - Athos đáp - Con trai của tôi ơi, hãy đến cho tôi ôm hôn

nào!

— Chúa ơi! - Porthos nghẹn ngào nói. - Hình như mình sắp khóc, khỉ

thật?

Và bốn người bạn nhào vào nhau, ôm chặt lấy nhau. Bốn con người ấy

siết chặt trong vòng tay anh em, lúc này chỉ có một linh hồn chung.

Blaisois và Grimaud đi theo Athos và Aramis. Mousqueton đủ giúp cả

Porthos và D'Artagnan.

Như vẫn thường làm, họ chia nhau tiền một cách đều đặn thân thiết. Rồi

sau khi bắt tay từng người và nhắc đi nhắc lại với nhau những lời thề thốt
về tình bằng hữu thủy chung, bốn nhà quý tộc chia tay nhau để đi theo con
đường đã qui định, và dời chân mà vẫn còn ngoái lại nhìn nhau và gửi cho
nhau những lời lẽ thân thương mà các đụn cát còn vang vọng mãi. Cuối
cùng họ không còn nhìn thấy nhau nữa.

— Chúa ơi! - Porthos lên tiếng, - D'Artagnan ơi, tôi phải nói với cậu điều

này ngay lập tức, vì tôi không thể để bụng một điều gì chống lại cậu. Tôi đã
không nhận ra cậu trong hoàn cảnh này.

— Vì sao? - D'Artagnan mỉm cười tinh quái và hỏi.
— Vì rằng nếu như cậu nói, Athos và Aramis đang trải qua một mối

nguy hiểm thì không phải lúc bỏ rơi họ. Tôi thú thật là tôi đã sẵn sàng theo
họ và tôi vẫn sẵn sàng đuổi theo họ, bất chấp tất cả bọn Mazarin trên cõi
đời này.

— Porthos ạ, cậu làm thế là phải nếu tình hình đúng như vậy, -

D'Artagnan nói. - Nhưng cậu cần biết rõ một điều nhỏ nhặt này, tuy nhiên
dù nhỏ nhặt mấy chăng nữa nó cũng sẽ làm thay đổi luồng suy nghĩ của
cậu. Đó là các anh bạn kia không trải qua mối nguy hiểm lớn nhất, mà là
chúng ta? Chúng ta chia tay họ không phải là bỏ rơi họ, mà là để khỏi làm
lụy tới họ.

— Thật ư? - Porthos giương to mắt ngạc nhiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.