NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1671

Đôi mắt trong trẻo tinh anh của Raoul như mờ đi vì những lời này. Bá

tước nói tiếp với nụ cười hiền dịu và giọng nói bình thường.

— Thôi bây giờ ta hãy nói chuyện khác, có lẽ ông quay về nhiệm sở

chớ?

— Thưa ngài không, hôm nay chỉ còn có việc ở lại bên ngài. Rất may là

Hoàng thân không giao phó cho con nhiệm vụ nào khác ngoài nhiệm vụ
này, rất phù hợp với nguyện vọng của con.

— Hoàng thượng có được an khang không?
— Thưa cha, tuyệt vời.
— Và cả Hoàng thân nữa chứ?
— Như bình thường, thưa ngài.
Bá tước theo một thói quen đã có từ lâu, quên bẵng tể tướng Mazarin.
— Này Raoul, vì bây giờ con chỉ là của cha, cha sẽ dành trọn ngày hôm

nay cho con. Con hãy hôn cha đi nữa, nữa. Đây là nhà của con, Tử tước ạ.
À, Grimaud thân mến? Lại đây, Grimaud, ông Tử tước cũng muốn hôn nhà
ngươi nữa đấy!

Ông lão cao lớn không để nhắc nhở, lão chạy lại, hai tay dang rộng.

Raoul đỡ hộ lão một đoạn đường.

— Bây giờ con có muốn chúng ta cùng ra vườn không? Cha sẽ chỉ gian

phòng mới mà cha cho xây để dành lúc con về phép và vừa xem các cây
trồng mùa đông vừa qua cũng như đôi ngựa cha mới đánh đổi xong, con sẽ
vừa cho cha biết tin tức bạn bè chúng ta tại Paris.

Bá tước đóng tập bản thảo lại, khoác tay Raoul cùng đi ra vườn.

Grimaud buồn rầu ngắm nhìn Raoul bước đi, và khi đầu chàng suýt đụng
khung cửa, lão vừa vuốt ve chòm râu bạc vừa buột miệng: “Chóng lớn
quá!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.