NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1722

lòng độ lượng, chẳng còn gì là nghị lực nữa cả. Đúng là ông thầy đã thành
công còn người học trò cứ quặt quẹo suốt đời. Chán quá! Ta không chịu
đựng được nữa!”.

Rồi tiếp tục khi bước vào phòng:
— Các anh kia, các anh làm gì mà nhìn tôi thế? Tắt đuốc về chỗ đi. À!

Các anh bảo vệ tôi? Các anh trông coi tôi? Mấy anh khờ tốt bụng! Thôi đi
đi, tôi chẳng phải là hầu tước De Guise, chẳng ai giám ám sát tôi trong cái
xó hành lang này đâu.

Rồi hạ giọng:
— Với lại đây là một quyết định. Từ khi Đức Hồng y De Richelieu chết

đi thì chẳng ai giám quyết định hết. Ôi, đó mới thật đúng như là một con
người đấy. Xong rồi, ngày mai là ta ném áo ngự lâm lên cây!

Rồi đổi ý, ông nói:
— Ồ, chưa được. Tôi còn một thử thách cuối cùng phải làm, phải làm.

Nhất định là thử thách cuối cùng, nhất định, chán quá!

Ông dứt, lời thì có tiếng gọi từ trong căn phòng của Nhà vua:
— Thưa ngài phó quan! Hoàng thượng có chuyện muốn nói với ngài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.