NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1762

Bọn trẻ cảm thấy sung sướng được ở gần một người lính danh tiếng,

được ở gần một sĩ quan ngự lâm từng sống sát bên mình vua. Chúng hăng
hái làm việc như điên và khi được sai việc gì thì hấp tấp làm việc nấy, bất
kể, chẳng cần ai hết. Planchet thu và đếm tiền, thỉnh thoảng lại tỏ vài cử chỉ
lễ phép với ông chủ cũ. Đối với khách hàng, Planchet nói cộc lốc và tỏ
dáng kẻ cả của một nhà buôn giàu có quen thói phục vụ tất cả mọi người
chứ không kiêng gì ai. D'Artagnan nhận xét sắc thái ấy mà lòng nảy ra
niềm vui sẽ được giải thích sau. Đêm dần dần đến. Cuối cùng Planchet dẫn
ông lên căn phòng chứa đầy thùng trên tầng một, có dọn đặt sẵn bữa ăn trên
một cái bàn sạch sẽ chờ đợi hai người.

D'Artagnan lợi dụng một lúc rảnh để nhìn lại khuôn mặt Planchet xa

cách đã một năm nay. Planchet lanh lợi nay đã hơi có bụng, nhưng mặt
chưa phì nộn. Tia nhìn vẫn tinh sáng long lanh trong hốc mắt sâu, và chất
mỡ thường san bằng tất cả những chỗ lồi trên mặt người, vẫn chưa lấp gò
má, - cái dấu hiệu của sự phỉnh phờ, tham lam, chưa lấp cái cằm nhọn, -
dấu hiệu của sự tinh tế và kiên nhẫn.

Planchet ngồi chủ toạ bên bàn ăn cũng đĩnh đạc như khi ngồi ngoài cửa

hàng. Ông dọn cho chủ cũ một bữa ăn đơn giản, nhưng tất cả đều theo kiểu
Paris: Gia cầm rôti trong lò bánh mì, có dưa cải và đồ tráng miệng lấy ngay
trong cửa hiệu.

D'Artagnan thích thú khi thấy Planchet rút ra từ sau đống củi một chai

rượu vang xứ Anjou mà ông thích nhất trên đời.

Planchet hiền hậu mỉm cười nói:
— Thưa ngài, ngày xưa thì tôi uống rượu nhờ của ngài, bây giờ tôi được

hân hạnh mời lại.

— Cảm ơn Chúa, bạn Planchet ạ, tôi mong còn uống lâu hơn nữa vì lúc

này tôi còn rảnh rang.

— Rảnh? Ngài được nghỉ phép?
— Vô thời hạn?
Planchet sững sờ.
— Ngài được giải ngũ à?
— Ừ, ta nghỉ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.