NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1867

Và hai người bạn ôm nhau. Người lính ngự lâm tiếp:
— Bạn ở đây sao! Sao! Người anh hùng của buổi lễ, mà bạn lại không

cưỡi ngựa đi bên trái của Nhà vua, như ông Monck cưỡi ngựa đi bên phải!
Sự thật, tôi chẳng hiểu gì cả về tính tình của bạn cũng như của ông hoàng
đã chịu ơn bạn rất nhiều.

Athos nói:
— Vẫn luôn luôn cười nhạo, bạn D'Artagnan thân mến. Bao giờ bạn mới

chừa bỏ được cái tật xấu đó.

— Nhưng sao bạn không tham dự vào đoàn tuỳ tùng của Nhà vua?
— Tôi không tham dự vào đoàn tuỳ tùng, bởi vì tôi không muốn.
— Và tại sao bạn không muốn?
— Bởi vì tôi không phải là phái viên, cũng chẳng phải là sứ thần hay

người đại diện cho vua nước Pháp, và tôi không thể xuất hiện như vậy bên
cạnh một ông vua không phải là vua của tôi.

— Chán quá! Bạn đã chẳng xuất hiện bên cạnh vua cha Nhà vua bây giờ

sao?

— Đó là việc khác, bạn à: Ông vua ấy sắp bị đưa lên đoạn đầu đài.
— Và tuy vậy bạn cũng đã làm cho vua Charles này.
— Tôi đã làm những điều đó bởi vì tôi phải làm. Nhưng, như bạn biết,

tôi không thích mọi sự có tính cách trình diễn. Chỉ xin vua Charles II, bây
giờ không còn cần đến tôi nữa, hãy để yên cho tôi nghỉ ngơi trong bóng tối,
đó là tất cả những gì tôi đòi hỏi ở ông ấy.

D'Artagnan thở dài.
Athos hỏi:
— Bạn sao thế? Việc nhà vua sung sướng khi trở về London có vẻ như

làm bạn buồn, thế nhưng bạn là người đã giúp Nhà vua ít ra cũng như tôi.

D'Artagnan cười theo kiểu dân Gascon:
— Phải chăng tôi cũng giúp cho Nhà vua rất nhiều mà người ta không

hay?

Athos kêu lên:
— Ồ! Bạn đã giúp Nhà vua rất nhiều và Nhà vua rất biết rõ điều đó, bạn

ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.