NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1973

CHƯƠNG XXVIII

Vương miện và ngôi giáo hoàng

Aramis bước xuống xe trước và để cửa mở. Ông thấy chàng trai trẻ tuổi

đặt chân lên đất rêu và đi quanh xe vài vòng, bước chân lúng túng, loạng
quạng nữa là khác, rõ ràng người tù khốn khổ vẫn chưa quen bước đi trên
mặt đất của con người.

Hôm nay là 15-8, khoảng 11 giờ đêm. Những đám mây lớn nặng bao phủ

cả bầu trời, báo hiệu cơn giông bão tới, che hết cả ánh sáng, tầm nhìn. Nhìn
kỹ một lúc mới thấy các đầu lối đi tách ra khỏi các lùm cây theo một màu
mờ xám đục nổi lên giữa cảnh tối đen dày kịt. Nhưng các hương cỏ thơm,
hương tinh dầu cây sồi đượm hơn, mát hơn, bầu không khí ấm và nhờn đã
bao nhiêu năm nay mới lại bao quanh ông hoàng, sự tự do được hưởng thụ
say mê ngay giữa vùng khoáng đạt, tất cả đều hấp dẫn khiến cho ông dù hết
sức dè dặt cũng phải bộc lộ ra cảm xúc và để thở một hơi dài sung sướng.
Rồi từ từ và nặng nhọc, ông ta ngẩng đầu lên và hít thở từng không khí phả
vào khuôn mặt rực rỡ những làn hương nồng đượm. Ông ta khoanh tay
trước ngực như muốn ngăn nó khỏi vỡ ra trước niềm hạnh phúc mới mẻ, và
khoái trá hít vào luồng không khí chạy luồn dưới rừng cây, trong đêm. Bầu
trời ông ta đang ngắm nhìn, tiếng nước nghe róc rách kia, bầy sinh vật đang
khuấy động đó, tất cả có thực hay không? Aramis có điên không khi nói
rằng trong thế giới này còn có điều đáng mơ ước hơn? Ông hoàng trẻ tuổi
như mê đi, chân chạm đất mà tâm hồn vút lên đến chân Chúa, để cầu xin
ngài ban cho một tia sáng giải quyết phân vân trước sự quyết định sống
chết.

Aramis vẫn đứng yên tại chỗ vì khổ tâm hoài nghi, và ngắm nhìn

Philippe như đang giãy giụa hấp hối để chống đối lại hai thiên thần kỳ bí.
Cực hình đó kéo dài đến mười phút như chàng tuổi trẻ đã yêu cầu. Trong
khoảng thời gian dằng dặc ấy, Philippe vẫn mải ngước đôi mắt nhìn trời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.