NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1995

bà, vì kẻ tuỳ phái à? Xì! Nếu hắn là nguy hiểm thì ta hạ, nếu hắn chỉ bị bạc
đãi thôi thì để xem. Athos mà có ở đây thì cũng làm như ta thôi. Như vậy,
thay vì đi chộp ông Fouquet, tóm ông ta, nhét vào đâu đó thì ta phải cư xử
đàng hoàng.”

Rồi D'Artagnan xốc lại dây đeo gươm theo cung cách rất đặc biệt của

mình và đi thẳng đến nhà ông Fouquet. Ông này sau khi từ giã các bà, đang
sửa soạn ngủ yên sau một ngày thành công rực rỡ.

Ông Fouquet vừa được người hầu phòng đưa tay cởi áo thì D'Artagnan

xuất hiện trên bực cửa. Cánh tay phải ông Fouquet vừa thoát khỏi thân
mình xong.

— Kìa! Ông D'Artagnan?
Người lính ngự lâm trả lời:
— Xin đến để phục vụ ngài.
— Sao, ông đến để chỉ trích buổi lễ à? Ông thật là một người khéo!
— Ồ, không.
— Có phải người ta ngăn trở ông làm việc không?
— Không phải tí nào.
— Hay là chỗ ở của ông không được tiện nghi?
— Ồ, tốt lắm!
— Thế thì xin cảm ơn ông đã có lòng ân cần với tôi và chính tôi mới là

kẻ chịu ơn ông về tất cả những câu nói giúp tôi vui lòng đấy.

Những lời nói này rõ ràng là có ý nghĩa: “Ông D'Artagnan thân mến ơi,

thôi ông đi ngủ đi vì ông có cái giường rồi, để cho tôi đi ngủ với.”

Nhưng D'Artagnan làm ra vẻ như không hiểu. Ông nói với viên tổng

giám:

— Ông phải đi ngủ rồi à?
— Vâng, ông có điều gì cho tôi biết không?
— Không, không có gì hết. Ngài ngủ ở đây à?
— Thì ông thấy đó!
— Thưa, ngài đã tổ chức cho Nhà vua một buổi lễ tiệc thật hay ho.
— Nhà vua bằng lòng không?
— Thích lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.