NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2033

— Tên Marchiali của ông đấy. Bọn điên khùng kêu la như thế đấy?
Ông ta kèm theo câu này bằng một cái liếc mắt về phía Fouquet mang

nhiều ý nghĩa ám chỉ hơn là lễ độ. Nhưng Fouquet lại rùng mình. Nghe một
tiếng kêu ghê gớm hơn các tiếng kêu khác, ông nhận ra được Nhà vua. Ông
dừng lại nơi bậc cửa, giật lấy chùm chìa khoá trên tay Baisemeaux.

— Đưa đây. Chìa khoá nào là của nơi cần mở đây?
— Chìa này.
Một tiếng kêu ghê rợn tiếp theo một tiếng quát mạnh vào cửa vang trong

thang lầu.

— Ông lui ra đi! - Fouquet nói với Baisemeaux với một giọng đe dọa.
Baisemeaux lầm bầm:
— Tôi chẳng mong đợi gì hơn. Hai đứa nổi cơn dại gặp nhau, thằng này

ăn thằng kia là tôi khỏe!

Fouquet nhắc lại:
— Đi đi! Nếu ông bước chân vào cầu thang này trước khi tôi gọi thì nhất

định ông được dành cho một chỗ khốn khổ nhất trong ngục Bastille này
đấy!

Baisemeaux lảo đảo bước lui. Tiếng kêu la của người tù càng ngày càng

kinh khiếp. Fouquet đợi cho Baisemeaux xuống đến bậc thang cuối cùng
rồi mới tra chìa khoá thứ nhất vào. Lúc đó ông nghe rõ tiếng ông vua điên
cuồng kêu thét:

— Cứu ta với! Ta là vua? Cứu…
Chiếc chìa khoá thứ hai không giống cái thứ nhất, Fouquet phải tìm

trong cả chùm. Trong lúc đó, ông vua điên cuồng say máu, kêu la chát
chúa:

— Chính Fouquet đưa ta tới đây! Cứu ta, chống lại Fouquet… Ta là

vua… Cứu vua chống lại Fouquet…

Fouquet mãi mới tìm ra chìa.
Ông vua không còn hơi sức nữa, không la chỉ gầm gừ:
— Xử tử tên Fouquet? Xử tử tên Fouquet gian ác!
Cửa bật mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.