NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2066

Khi họ bước qua bức luỹ, dọc theo hành lang mà D'Artagnan có chìa

khoá riêng, họ thấy ông Saint Mars đang đi về phía căn phòng của người tù.
D'Artagnan ra dấu cho mọi người lánh nấp vào một góc. Athos hỏi:

— Chuyện gì thế?
— Bạn trông kìa. Người tù đi cầu nguyện trở về.
Rồi dưới làn chớp, giữa màn sương mù màu tím do gió đẩy làm mờ bầu

trời, người ta trông thấy khoảng sáu bước sau lưng viên toàn quyền, một
người bước đi thật sang trọng: Một người mặc toàn đồ đen, mặt che mạng
nâu dính cứng vai, một cái mũ sắt trùm khắp đầu. Sấm chớp của đất trời
ném những lằn sáng man rợ về phía cả thân hình bóng loáng đó và phản
chiếu vung ra như là những tia nhìn cuồng nộ thay lời nguyền rủa của con
người khốn khổ kia.

Đến giữa lối cầu hành lang, người tù dừng lại một lúc để ngắm đường

chân trời xa tít, để hít thở mùi hương cay nồng của bão tố, để thèm thuồng
hứng uống những giọt mưa ấm áp rồi thốt ra một tiếng thở dài như tiếng
gầm vang động.

— Mời ông đến đây, - Saint Mars vụt nói với người tù, vì lo ngại thấy

người ấy nhìn bên kia bờ tường lũy lâu quá. - Thưa ông, đến đây ngay?

— Gọi là Đức ông? - Athos la lên với một giọng nghiêm trang đến đáng

sợ.

Người tù quay lại. Saint Mars hỏi:
— Ai nói đó?
— Tôi, - D'Artagnan bước ra trả lời. - Đó là lệnh, ông biết rồi.
— Đừng gọi tôi là ông hay Đức ông gì hết, - Người kia nói với một

giọng khiến Raoul thấy rợn người. - Hãy gọi tôi là Đồ trời đày.

Rồi người ấy bước đi.
Cánh cửa sắt khép lại sau lưng ông ta.
D'Artagnan chỉ về phía gian phòng của ông hoàng và khàn khàn nói với

Raoul:

— Đó là một con người vô phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.