NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2123

Phía trong động thì gồ ghề chưa kể là phía đầu kia phải qua các ngách chưa
chắc thuyền ta đã lọt được đấy.

Người giám mục trả lời:
— Tôi đã tính rồi, chắc chắn là lọt qua được.
Người chủ thuyền gắng cản:
— Thưa Đức ông, tôi cũng mong như thế. Nhưng ngài cũng biết là muốn

qua ngách phải đẩy hòn đá lớn, nơi con chồn luồn qua phía dưới để vào
ngách động đấy.

Porthos nói:
— Không sao đâu. Đẩy nó đi.
— Ồ, tôi biết Đức ông có sức bằng mười người, nhưng sợ làm Đức ông

mệt nhiều.

Aramis nói:
— Ông chủ thuyền nói có lý. Thôi, hãy thử đẩy thuyền ra ngoài xem sao.
Người chủ thuyền nói tiếp:
— Thêm nữa là vì nếu phải bỏ công nhiều quá thì chúng ta không thể đi

trước lúc trời sáng được, mà sáng ra thì ta cần phải đặt ngay thuyền nơi cửa
động để canh chừng các tàu tuần tình mò chúng ta.

— Đúng, Yves ạ, anh nói phải đấy. Ta đi về phía bờ đá vậy.
Ba người Breton lực lưỡng đặt đòn lăn dưới thuyền sắp đẩy đi thì có

tiếng chó sủa đằng xa vọng qua cánh đồng. Aramis vụt ra khỏi hang.
Porthos theo sau.

Trời rạng ra, nhuộm các đảo và cánh đồng một màu hồng nhạt và màu

sáng bạc mờ mờ. Trong làn ánh sáng chập choạng, những cây thông nhỏ rũ
buồn vặn vẹo trên vách đá và từng đàn quạ lượn đôi cánh đen sà xuống các
đồng lúa kiều mạch lưa thưa. Tiếng chó sủa kéo vọng dài trong hẻm núi
sâu, cách hang chừng một dặm. Porthos nói:

— Chó săn đấy? Chúng được cho đi đánh hơi.
Aramis nghĩ:
— Gì thế? Ai mà lại đi săn vào lúc thế này?
Porthos tiếp:
— Và lại săn ở đây, ở nơi ta đang sợ bọn lính Hoàng gia đến!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.