NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2124

— Tiếng chó gần lại rồi, Porthos, bạn có lý đấy. Chúng đang dò theo vết

con mồi.

Rồi ông vụt kêu lên:
— Ơ, Yves, Yves đến đây nhanh lên.
Yves đang cầm thanh gỗ định chèn dưới thuyền, nghe tiếng vị giám mục

kêu vội bỏ đấy chạy lại.

Porthos hỏi:
— Chuyện đi săn như thế này là nghĩa lý gì?
Người Breton trả lời:
— Thưa Đức ông, tôi cũng không biết. Nhà quý tộc ở Locmaria đâu có

thể đi săn vào lúc này được. Thế mà, bọn chó.

— Chắc là chúng sổng chuồng?
— Không, - Guennec nói, - không phải chó của nhà quý tộc Locmaria.
Aramis tiếp:
— Cẩn thận hơn hết là ta đi vào động. Tiếng chó đến gần rồi, chốc nữa,

ta sẽ biết là của ai.

Họ đi vào mới được năm bước trong bóng tối thì có tiếng thở ồ ồ của

một con vật hoảng hốt nổi lên trong động, rồi một con chồn thở hồng hộc
vụt chạy qua trước mặt bọn người trốn nấp, nhảy qua chiếc thuyền rồi biến
mất để lại phía sau mùi xạ thoảng vài giây dưới vòm động.

— Con chồn! - Đám người Breton kêu lên theo thói quen của tay săn giật

mình.

— Rủi cho chúng ta, - Aramis kêu lên - chỗ chúng ta núp bị lộ rồi.
Porthos hỏi:
— Sao thế? Sao chúng ta lại sợ con chồn?
— Ờ, bạn ơi, nói gì thế, ta sợ gì con chồn? Không phải chuyện đó đâu.

Bạn không biết là sau con chồn là đến con chó, sau chó là người sao?

Như để xác nhận lời của Aramis, bầy chó săn hung hăng theo vết con vật

chạy ào tới như gió lốc. Sáu con chó cùng lúc ló ra từ phía đầm lầy, sủa
vang như tiếng kèn thắng trận. Aramis đứng nấp sau kẽ hở của hai hòn đá,
nhìn ra và nói:

— Có đây rồi, người đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.