NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2168

— Không D'Artagnan ạ, ông đã lầm khi ông cho rằng nội các xui ta đi

quá đà. Ý kiến khuyên ta nương tay với ông D'Herblay là của Colbert đấy!

— Ồ! - D'Artagnan kêu lên ngạc nhiên.
Nhà vua tiếp tục tỏ lòng nhân đức lạ thường.
— Còn về phần ông, ta có nhiều tin mừng báo cho ông nhưng thôi, ông

chưởng quan thân mến ạ, đến lúc ta tính toán xong thì ông sẽ biết. Ta đã nói
là muốn và sẽ đem lại sự nghiệp cho ông. Bây giờ nó đã thành hiện thực rồi
đó.

— Muôn vàn cảm tạ Hoàng thượng. Trong khi tôi ngóng đợi. Xin Hoàng

thượng lưu ý tới những con người khốn khổ từ lâu đã đứng ngoài tiền
phòng mong được cầu xin ân huệ dưới chân ngài.

— Ai thế?
— Đó là những kẻ thù của Hoàng thượng.
Nhà vua ngẩng đầu lên. D'Artagnan vội tiếp.
— Những người bạn thân của ông Fouquet.
— Tên là gì?
— Ông Gourville, ông Pellisson và ông Jean De La Fontaine.
Nhà vua suy nghĩ một lúc:
— Họ muốn gì?
— Tôi không biết.
— Dáng họ thế nào?
— Như người đưa đám. Họ khóc lóc.
— Cho họ vào. - Nhà vua nhíu mày nói.
D'Artagnan quay người lại thật mau, giở tấm bình phong che cửa ngự

phòng và kêu vọng sang phòng bên:

— Đem họ vào!
Tức khắc ba người D'Artagnan nói xuất hiện nơi cửa phòng. Trên đường

đi của họ, mọi người đều lặng ngắt. Những quan chức khi thấy các bạn hữu
của viên tổng giám khốn khổ đến gần, liền lùi lại như sợ lây sự thất sủng và
nỗi bất hạnh của họ.

D'Artagnan bước nhanh đến nắm tay những con người khốn khổ đó đang

đứng lưỡng lự run rẩy trước cửa ngự phòng. Ông dắt họ đến trước mặt Nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.