NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2180

hoảng hốt nhận ra đôi mắt luôn luôn gắn chặt vào một điểm dừng vô hình
nào đó. Ông hoảng hốt thấy nhịp đập đều đều của trái tim không toát ra một
tiếng thở dài nào. Đôi khi thấy sự tinh anh nhạy cảm của cơn đau buồn, vị
bác sĩ lại nổi lên hy vọng. Ông chờ nửa ngày qua rồi cứng rắn quyết định.
Ông vụt rời bỏ chỗ nấp đi thẳng đến chỗ Athos. Thấy Athos không ngạc
nhiên chút nào vì sự có mặt của mình, vị bác sĩ dang hai tay ra nói:

— Ngài Bá tước, xin lỗi, tôi phải trách ngài một điều ngài nghe tôi

không?

Rồi ông ngồi dưới chân giường Athos. Bá tước thật khó nhọc mới thoát

ra được sự trầm tư của mình và nói sau một lúc im lặng:

— Có gì thế, bác sĩ?
— Có chuyện là ngài bị bệnh mà không chịu cho chữa.
Athos mỉm cười:
— Tôi bệnh à?
— Sốt, kiệt sức, yếu người, tàn tạ dần. Bá tước ạ.
Athos trả lời:
— Yếu à? Sao thế được? Tôi không vậy đâu!
— Ồ, ngài Bá tước, chớ gạt tôi! Ngài là người tín đồ thuần thành mà.
— Phải, chắc thế.
— Ngài định tự sát sao?
— Không bao giờ, bác sĩ ạ.
— Thế thì, xin báo rằng ngài đang chết đấy: Cứ như thế này là tự tử Ngài

Bá tước ơi, hãy chữa bệnh đi!

— Chữa cái gì? Phải cho biết bệnh đã chứ. Tôi thì tôi thấy không có lúc

nào bầu trời đẹp hơn lúc này, không lúc nào tôi thấy yêu mến hoa cảnh hơn
lúc này.

— Ngài có một nỗi buồn giấu kín.
— Sao lại giấu kín? Bác sĩ ạ, tôi thấy vắng con tôi, nỗi đau tất cả là chỗ

đó, tôi có giấu giếm gì đâu?

— Thưa Bá tước, con ngài đang sống, mạnh khỏe và có đủ tương lai

trước mắt xứng với con người như thế. Xin ngài hãy sống vì anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.