Chàng lần lượt qua nhà Athos, Porthos và Aramis chưa có ai trở về. Bọn
người hầu của họ cũng vắng mặt, và chả có tin tức gì về người này hay
người khác. Chắc sẽ biết tin tức của họ qua tình nhân của họ, nhưng chàng
lại không biết của Porthos là ai, cũng chẳng biết của Aramis
còn Athos
thì không có rồi.
Khi đi qua trước mặt dinh trại cận vệ, chàng liếc mắt nhìn vào chuồng
ngựa: Ba trong số bốn con ngựa đã trở về đấy rồi.
Planchet đang chải lông ngựa, và đã xong hai con, vô cùng sửng sốt khi
thấy D’Artagnan.
— A, ông đây rồi, tôi đang mong gặp ông!
— Tại sao vậy, Planchet?
— Ông có tin cái lão Bonacieux chủ nhà của chúng ta không?
— Ta hả? Không chút nào.
— Ồ! Thế là đúng, thưa ông.
— Nhưng tại sao mày lại hỏi thế?
— Là tại vì, trong khi ông chuyện trò với lão, tôi quan sát ông mà không
nghe ông nói đâu, mặt lão biến sắc đến hai ba lần.
— Thế à!
— Ông chủ không nhận thấy vì ông còn bận nghĩ đến bức thư vừa nhận
được, nhưng tôi, trái lại, vì cái cung cách lạ lùng bức thư đã vào tới nhà
mình khiến tôi luôn cảnh giác, tôi không để sót một nét cử động nào trên
mặt lão.
— Vì mi thấy mặt lão thế nào?
— Bộ mặt tráo trở, thưa ông.
— Đúng thế.
— Thêm nữa, ngay khi ông chủ vừa đi và khuất ở góc phố, lão
Bonacieux cũng cầm mũ, đóng cửa và chạy về phía phố đối diện.
— Mi nói đúng, Planchet ạ, quả thật, ta thấy mọi cái đó hình như đều ám
muội lắm. Nhưng yên tâm, chúng ta sẽ chỉ trả tiền thuê nhà cho lão khi nào
chuyện này được giải thích rành mạch cho chúng ta.
— Ông chủ đùa rồi, nhưng rồi ông chủ sẽ thấy.