hay, phải thấy đâu đâu cũng có kẻ thù cả. Nếu người ta kiếm cớ gây sự với
anh, hãy tránh đi dù kẻ gây sự là đứa trẻ mười tuổi. Nếu người ta tấn công
anh bất kể ngày hay đêm, hãy vừa đánh vừa lùi và đừng xấu hổ. Nếu anh đi
qua một chiếc cầu, hãy thăm dò ván cầu, xem có tấm nào bị sụt dưới chân
anh không. Nếu anh đi qua một ngôi nhà đang xây, hãy ngước nhìn lên
tránh để một hòn đá nào choang đúng đầu anh. Nếu anh về nhà muộn, hãy
cho người hầu đi theo và người hầu phải mang theo vũ khí, tuy nhiên anh
phải hoàn toàn tin tưởng người hầu. Coi chừng tất cả mọi người, cả bạn bè,
anh em, tình thân, nhất là tình nhân của anh.
D’Artagnan đỏ mặt, lắp lại một cách máy móc.
— Cả tình nhân của tôi, nhưng tại sao đối với cô ta hơn người khác?
— Là vì tình nhân là một trong những biện pháp ưa thích của Giáo Chủ,
không có gì nhanh gọn hơn; một mụ đàn bà có thể bán anh lấy mười đồng
vàng, bằng chứng là Dalila
D’Artagnan bỗng nghĩ đến cuộc hẹn hò mà bà Bonacieux đã hẹn chàng
tối nay. Nhưng chúng ta phải khen chàng là cái quan niệm lỗi thời về đàn
bà nói chung của ông De Treville không làm chàng mảy may nghi ngờ bà
chủ nhà xinh đẹp của mình.
— Nhưng tiện thể - Ông De Treville nói tiếp - Ba người đồng đội của
anh ra sao rồi?
— Tôi cũng đang định hỏi ông xem ông có biết chút tin tức gì về họ
không?
— Không một tin tức nào.
— Thế ạ! Còn tôi, tôi đã bỏ họ lại ở dọc đường. Porthos ở Chantilly đang
sắp quyết đấu. Aramis ở Crève với một viên đạn vào vai, và Athos ở
Amiens, bị buộc tội có tiền giả trong người.
— Anh thấy chưa? - Ông De Treville nói - Và anh làm thế nào thoát
được?
— Tôi phải nói như có phép mầu ấy, thưa ông, bị đâm một mũi gươm
vào ngực, tôi đóng đinh trả lại tay Bá Tước De Wardes xuống con đường đi
Calais như ghim một con bướm trên một tấm thảm.