NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 295

quán này cách đây mười hai ngày gì đó. Tôi dẫn đường cho mấy người bạn
tôi, mấy ông ngự lâm quân, rồi một ông cậy mình là ngự lâm quân cãi lộn
với một người lạ, người này chẳng biết kiếm cớ gì gây sự với ông ấy.

— À, thôi đúng rồi! - Chủ quán nói - Tôi nhớ hết chuyện đó. - Có phải là

ông Porthos quý ngài muốn nói với tôi không?

— Đúng, đấy là tên người bạn đồng hành của tôi. Lạy Chúa, ông chủ

thân mến, nói cho tôi biết nào, bạn tôi có gặp chuyện không may gì không?

— Nhưng quý ngài chắc đã rõ ông ấy không thể tiếp tục lên đường.
— Quả vậy, ông ấy có hứa đuổi kịp chúng tôi, nhưng chúng tôi không

gặp lại.

— Ông ấy đã cho chúng tôi cái vinh dự là ở lại đây.
— Sao? Ông ấy đã cho ông vinh dự ở lại đây?
— Vâng, thưa ông, trong lữ quán này. Chúng tôi còn rất lo ngại nữa.
— Về chuyện gì?
— Về các khoản chi dùng của ông ấy.
— Nhưng ông ấy dùng gì thì ông ấy sẽ trả chứ.
— Ôi, thưa ông, ông đúng là bôi cao xoa vào máu tôi rồi! Chúng tôi đã

ứng trước những khoản lớn, và sáng nay nữa, nhà phẫu thuật tuyên bố với
chúng tôi, nếu ông Porthos không trả tiền ông ấy, chính tôi phải chịu phạt,
bởi vì chính tôi cho người đi tìm ông ấy.

— Nhưng Porthos bị thương ư?
— Thưa ông, tôi không thể nói ra với ông.
— Sao, ông không thể nói với tôi? Ông chắc phải biết rõ hơn ai hết chứ.
— Vâng, nhưng trong tình trạng hiện thời của chúng tôi, chúng tôi không

nói tất cả những gì mình biết được thưa ông, nhất là khi người ta đã báo
trước tai của chúng tôi đảm bảo cho lưỡi của chúng tôi.

— Vậy tôi có thể gặp Porthos không?
— Được chứ, thưa ông. Ông hãy theo cầu thang lên tầng một gõ cửa

phòng số 1. Có điều ông phải báo trước là chính ông.

— Sao, tôi báo trước là chính tôi?
— Vâng, bởi ông có thể gặp chuyện rủi.
— Chuyện rủi nào xảy đến với tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.