— Ông phải biết, ông ấy sẽ giết tôi đấy!
— Ông đừng sợ, ông ấy không đến nỗi hung dữ như bộ dạng ông ấy đâu.
Vừa nói, D’Artagnan vừa leo lên cầu thang, để lại ông chủ quán đã hơi
yên tâm về hai điều ông ta hình như hết sức quan tâm: Món nợ và mạng
sống của ông ta.
Phía trên cầu thang, chiếc cửa dễ nhận ra nhất ở hành lang, trên cửa kẻ
chữ số 1 khổng lồ bằng sơn đen, D’Artagnan gõ một tiếng, bên trong có
tiếng mời cứ vào, và chàng bước vào.
Porthos đang nằm và đang chơi bài với Mousqueton để luyện tay chơi,
trong khi đó một xiên gà gô đang quay trên lửa và ở mỗi góc của một lò
sưởi lớn, là hai cái chảo trên hai bếp lò đang sôi sùng sục tỏa ra thơm lừng
mùi thỏ nấu sốt vang và cá om. Ngoài ra, trên bàn và trên mặt đá hoa chiếc
tủ ngăn kéo, đầy vỏ chai.
Nhìn thấy bạn, Porthos reo lên mừng rỡ và Mousqueton kính cẩn đứng
lên nhường chỗ cho chàng, lui ra kiểm tra hai cái chảo.
— Ôi, Mẹ kiếp! Là cậu ư - Porthos nói với D’Artagnan - Rất mừng là
cậu đã đến, nhưng xin lỗi nếu như mình không ra đón cậu được.
Nhưng Porthos vừa nhìn D’Artagnan vừa nói tiếp:
— Cậu biết chuyện gì xảy với mình chứ?
— Không.
— Chủ quán không nói gì với cậu à?
— Tôi hỏi thăm anh rồi lên thẳng đây thôi.
Porthos thở phào nhẹ nhõm. D’Artagnan tiếp tục hỏi:
— Thế có chuyện gì xảy ra với anh ư, Porthos thân mến?
— Xảy ra với mình khi mình nhoài người về phía địch thủ mà mình đã
xỉa cho hắn ba nhát rồi đấy chứ, mình định kết liễu hắn bằng nhát thứ tư,
thế là chân mình giẫm lên một hòn đá, và mình bị trẹo gối.
— Thật thế ư?
— Thề danh dự mà! Cũng may cho thằng đểu ấy, chứ không mình đã cho
nó chết toi tại chỗ rồi, mình đảm bảo với cậu như vậy.
— Và rồi nó ra sao?