— Ồ, mình cũng chẳng biết gì hết. Nó bị thế là đủ lắm rồi. Nó chuồn mất
mà không dám đòi những gì còn lại.
— Bị trẹo gối - D’Artagnan tiếp tục - đến nỗi không ra được khỏi giường
ư?
— Ờ Lạy Chúa, thế thôi. Với lại chỉ mấy ngày nữa là mình lại đi được
mà.
— Tại sao lúc đó anh không để người ta khênh mình về Paris? Ở đây
chắc anh phải buồn dữ dội.
— Đấy là ý định của mình. Nhưng, bạn thân mến ạ, mình phải thú nhận
với cậu một chuyện.
— Chuyện gì?
— Chính vì mình buồn dữ dội như cậu nói và lại có trong túi bẩy nhăm
đồng vàng mà cậu chia cho, để giải sầu, mình đã cho mời một tay quý tộc
đi qua đây và đã đề nghị chơi xúc xắc với hắn, hắn nhận lời và không thể
ngờ được cả chỗ bẩy nhăm đồng vàng trong túi mình chuyển hết sang túi
hắn không kể con ngựa của mình, hắn cũng dắt mất. Còn cậu, D’Artagnan
thân mến?
— Anh Porthos thân mến, anh muốn gì nữa, người ta không thể cái gì
cũng gặp may được - D’Artagnan nói - Anh hẳn biết câu châm ngôn: “Đen
bạc, đỏ tình.” Anh quá may trong tình trường không tránh được canh bạc
nó trả thù, nhưng cần cóc gì cái vận rủi! Chẳng phải một tay bợm gái may
mắn như anh có một nữ Công Tước không thể quên được việc đến giúp anh
sao?
Porthos trả lời, vẻ thoải mái nhất đời:
— Ấy đấy, D’Artagnan thân mến ạ, chẳng qua mình gặp vận đen nên
mới phải viết thư bảo gửi cho mình khoảng năm mươi đồng vàng mình
tuyệt đối cần trong tình cảnh hiện thời.
— Rồi sao?
— Rồi thì, chắc mụ ta tịch rồi hay sao không thấy trả lời.
— Thật thế ư?
— Không, vì thế, hôm qua mình lại tống cho một thư nữa thúc ép hơn
thư trước. Nhưng còn cậu, bạn rất thân của mình, nói về cậu đi nào. Mình