lúc thì Cơ Đốc Giáo, lúc lại Calvin. Ông cụ thường súng khoác vai, lang
thang sau nước rào giậu bờ đường và khi thấy một người Cơ Đốc đi một
mình liền nổi máu Tin Lành ngay tức khắc. Ông hạ súng hướng về phía lữ
khách, rồi khi chỉ còn cách mươi bước chân, ông vào đề đối thoại và hầu
như luôn kết thúc bằng việc người kia bỏ lại túi tiền để thoát lấy mạng
mình. Ông đi không nói một lời khi thấy một người Calvin đang tới, ông lại
nổi máu Cơ Đốc rất dữ dội đến nỗi chẳng hiểu tại sao mới mười lăm phút
trước đây ông lại có thể có những nghi ngờ về sự siêu đẳng của tôn giáo
thần thánh chúng ta. Bởi vì tôi, thưa ông, tôi theo Cơ Đốc Giáo, cha tôi,
trung thành với những nguyên tắc của ông, bắt anh cả tôi là dân Calvin.
— Cuối cùng con người đáng kính ấy thế nào? - D’Artagnan hỏi.
— Ôi, thưa ông, một cách khốn nạn nhất. Một hôm ông cụ bị túm trên
một con đường trống vắng giữa một người Calvin và một người Cơ Đốc
Giáo đã từng mắc chuyện với ông cụ, cả hai đều nhận ra ông, thế là họ họp
với nhau chống lại và treo cổ ông cụ lên một cái cây, rồi họ lại đến huyênh
hoang về cái việc quá ư liều lĩnh họ đã làm, trong một tửu quán ở ngôi làng
chợt đến mà anh tôi và tôi cũng đang uống ở đó.
— Rồi các anh làm gì? - D’Artagnan hỏi.
— Chúng tôi để mặc cho chúng nói - Mousqueton tiếp - Thế rồi, ra khỏi
cái quán đó, mỗi tên đi về một phía trái ngược nhau, anh tôi đi phục ở con
đường gã Cơ Đốc đi, và tôi phía gã Tin Lành. Hai giờ sau, thế là xong,
chúng tôi ai nấy tính sổ xong với chúng, và hết sức khâm phục tính lo xa
của ông bố đáng thương của chúng tôi đã đề phòng nuôi dạy chúng tôi mỗi
người một tôn giáo khác nhau.
— Quả thật, như anh nói ấy, Mousqueton, bố anh hình như từng là một
người rất thông mình. Và anh nói, lúc nhàn rỗi, con người tử tế ấy lại là tay
săn bắn trộm?
— Vâng, thưa ông, chính ông cụ đã dạy tôi cách buộc bẫy chim muông
và đặt dây câu ngầm. Kết quả là khi thấy lão chủ quán ty tiện nuôi chúng
tôi bằng đống thịt bạc nhạc chỉ hợp với bọn quê mùa và không thích hợp
chút nào với hai cái dạ dày yếu ớt như của chúng tôi, tôi đành xoay xở đôi
chút với cái nghề cũ của mình. Lang thang trong khu rừng nhỏ của vị