xin thú thực với cậu mình bắt đầu thấy lo lo cho cậu rồi đấy.
— Nhưng mà chủ quán có vẻ đối xử tốt với anh ghê nhỉ, anh Porthos? -
D’Artagnan vừa nói vừa chỉ cho người ốm những chảo đầy và những vỏ
chai rỗng.
— Cũng được được? - Porthos trả lời - Cách đây ba bốn ngày cái tên xấc
xược đó đưa bảng thanh toán cho mình, thế là mình tống hết ra khỏi cửa, cả
tên chủ lẫn bảng thanh toán, thành thử mình ở đây với tư cách người chiến
thắng, kẻ chinh phục. Vì vậy, cậu thấy đấy, mình phải vũ trang đến tận
răng, vì luôn sợ bị buộc phải rời khỏi cương vị chiến thắng ấy.
— Tuy nhiên - D’Artagnan vừa nói vừa cười, chỉ mấy cái chảo và những
vỏ chai - Thỉnh thoảng hình như anh vẫn xuất ngoại đấy chứ.
— Khốn nạn thay, không phải mình! - Porthos nói - cái trò trẹo xương
khốn nạn đó giữ chặt mình ở giường, nhưng Mousqueton đi lang thang
khắp nơi và mang thực phẩm về.
— Mousqueton, anh bạn của ta - Porthos tiếp - Mi xem, chúng ta có viện
trợ rồi, phải bổ sung thức nhắm thôi.
— Mousqueton - D’Artagnan nói - Ta cần anh giúp một việc.
— Việc gì thưa ông.
— Là truyền cho Planchet cái bảo bối của anh. Đến lượt ta, cũng có thể
bị bao vây lắm chứ, lúc đó ta ắt sẽ không bực mình vì hắn cũng làm cho ta
được hưởng từng này lợi ích giống như anh bạn thưởng cho chủ anh ấy.
— Ôi, trời ơi, thưa ông - Mousqueton nói vẻ khiêm tốn - không gì dễ
hơn. Chỉ cần khéo léo một chút, thế thôi. Tôi lớn lên ở thôn quê, và cha tôi,
những lúc nhàn rỗi, đôi khi cũng săn bắn trái phép.
— Thời gian còn lại ông ấy làm nghề gì?
— Thưa ông, cha tôi thực hành một công nghệ mà tôi thấy cũng tươm
lắm.
— Nghề gì?
— Vì đó là thời chiến tranh giữa người Cơ Đốc Giáo và giáo phái
Calvin, và ông thấy những người Cơ Đốc Giáo tàn sát những người phái
Calvin, và những người phái Calvin lại tàn sát người Cơ Đốc Giáo, bên nào
cũng nhân danh tôn giáo, ông cụ liền tự cho phép mình tín ngưỡng cả hai,