mãn về những điều tôi sẽ sửa lại theo ý kiến cha.
— Ông cứ làm từ từ thôi - Ông mục sư nói - chúng tôi sẽ để cho ông
được chuẩn bị tốt nhất.
Giáo sĩ Dòng Tên nói:
— Phải, đất đai đã được gieo hạt khắp rồi và chúng ta không có gì để sợ
một phần hạt bị rơi xuống đá, một phần rơi vãi dọc đường và phần còn lại
Chúa Trời ăn nốt, aves cœli coznederunt illam.
D’Artagnan nghĩ thầm: “Cho ôn dịch bóp chết cái tiếng Latinh của ngươi
đi!”
— Xin chào, con trai, hẹn đến mai - Ông mục sư nói.
— Hẹn đến mai, chàng trai táo tợn - tu sĩ Dòng Tên nói - Ông hứa sẽ
thành một trong những vầng sáng của nhà thờ, cầu trời cho vầng sáng ấy
không thành một vầng lửa ngốn ngấu.
D’Artagnan suốt một tiếng đồng hồ gặm móng tay, sốt ruột bắt đầu gặm
cả vào thịt.
Hai người mặc đồ đen đứng dậy chào Aramis và D’Artagnan rồi tiến ra
phía cửa. Bazin vẫn đứng đó lắng nghe cuộc cãi lý với vẻ hân hoan sùng
kính, liền lao về phía họ đỡ lấy quyển kinh, đi trước để dẫn đường cho họ.
Aramis ra tiễn tới tận chân cầu thang rồi lên ngay với D’Artagnan đang
mơ màng. Còn lại mình họ, hai người bạn thoạt tiên vẫn giữ im lắng lúng
túng nhưng rồi cũng phải có một trong hai người phá tan sự im lặng đó, và
D’Artagnan có vẻ muốn nhường vinh dự đó cho bạn mình.
— Anh thấy đấy, - Aramis nói - Anh thấy tôi trở về với những ý tưởng
căn bản của mình.
— Phải, ơn cứu rỗi đã tiếp xúc với anh rồi, như các ông ấy vừa rồi đã nói
đó.
— Ồ, kế hoạch rút lui đã hình thành từ lâu, và anh đã từng nghe tôi nói,
có phải không, bạn tôi?
— Hẳn vậy, nhưng tôi xin thú thực tôi tưởng anh chỉ đùa thôi.
— Đùa với những loại chuyện như vậy ư? Ôi, anh D’Artagnan!
— Mẹ kiếp! Đùa cả với cái chết ấy chứ?