Chàng ngự lâm quân tìm được một con ngựa tuyệt đẹp vùng Andalou sáu
tuổi, đen tuyền, lỗ mũi như bốc lửa, chân nhỏ và bay bướm. Chàng quan sát
kỹ và không thấy có một khuyết tật nhỏ nào. Người bán đòi một nghìn
quan.
Trong khi D’Artagnan đang tranh cãi về giá với tên lái ngựa, Athos đã
đếm ngay một trăm pistoles (tương đương một nghìn quan hoặc livres) đặt
lên bàn.
Grimaud được một con ngựa xứ Picard, khỏe, mập giá ba trăm quan.
Nhưng sau khi mua nốt yên cương cho con ngựa đó và vũ khí cho
Grimaud, số một trăm năm mươi pistoles của Athos không còn lấy một xu.
D’Artagnan ngỏ ý bảo bạn mình cắn một miếng nhỏ phần chia của
chàng, sau này có sẽ trả. Nhưng Athos thay cho trả lời chỉ nhún vai hỏi
chàng:
— Lão Do Thái bảo sẽ trả bao nhiêu nếu bán đứt cho hắn cái nhẫn
saphia?
— Năm trăm pistoles.
— Có nghĩa được thêm hai trăm pistoles, cậu một trăm, tôi một trăm. Ồ
thế xem ra cũng là một tài sản thực sự rồi. Hãy quay lại thằng cha Do Thái
thôi.
— Sao, anh muốn…
— Chiếc nhẫn đó, dứt khoát chỉ gợi cho tôi những kỷ niệm quá đau
buồn. Rồi thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có ba trăm để hoàn lại cho nó,
thành thử chúng ta mất toi hai nghìn quan cho cái việc mua bán này. Đến
bảo lão cái nhẫn là của lão đi, D’Artagnan, và quay lại với hai trăm
pistoles.
— Nghĩ lại đi, anh Athos.
— Đồng tiền lấy sớm là đồng tiền khôn. Và cũng cần biết hy sinh chứ.
— Thôi đi đi, D’Artagnan, Grimaud sẽ mang súng đi cùng.
Nửa giờ sau, D’Artagnan trở về với hai nghìn quan và không xảy ra
chuyện gì.
Athos đã tìm được nguồn tiền mà chàng không tính đến, cho việc sắm
sửa của mình như thế đó.