— Có nhẽ ông đã có cái ý nghĩ kiêu căng là ta không đãi ông cho xứng
với ông chăng? - Giáo Chủ hỏi với nụ cười miệt thị.
— Thưa Đức Ông, Đức Ông quá tốt với tôi gấp trăm lần và trái lại tôi
nghĩ còn chưa làm gì để tạm gọi là xứng đáng với lòng tốt của Đức Ông.
Cuộc bao vây thành La Rochelle sắp mở, thưa Đức Ông, tôi sẽ phục vụ
dưới sự quan sát của Đức Ông, và nếu tôi may mắn xử sự trong cuộc vây
hãm này để sao cho xứng đáng với sự quan tâm của Đức Ông, thì sau đó ít
nhất tôi cũng sẽ có được một chiến tích chói lọi để chứng minh sự che chở
của Đức Ông. Mọi việc đều phải được làm đúng lúc, thưa Đức Ông, có thể
sau này, tôi sẽ có quyền hiến thân, còn lúc này làm thế là tôi tự bán mình.
— Có nghĩa là ông từ chối phục vụ ta - Giáo Chủ nói bằng một giọng
hờn dỗi nhưng vẫn có vẻ coi trọng - Vậy ông cứ việc tự do và giữ lấy
những hận thù và cảm tình của ông.
— Thưa Đức Ông…
— Được được - Giáo Chủ nói - ta không giận ông đâu. Nhưng ông hiểu
đấy, người ta bảo vệ cho bạn và thưởng công cho họ là đủ lắm rồi. Không
ai phải làm việc đó với kẻ thù đâu. Tuy nhiên, ta sẽ khuyên ông một điều,
hãy giữ mình cẩn thận, ông D’Artagnan ạ, bởi khi ta đã rút bàn tay khỏi sự
che chở cho ông, thì tính mạng ông một xu nhỏ ta cũng sẽ không mua đâu.
— Tôi sẽ cố gắng, thưa Đức Ông - chàng Gascogne trả lời bằng vẻ quả
quyết đáng trân trọng.
— Sau này nếu lúc nào đó xảy đến điều gì không may - Richelieu nói
với dụng ý - hãy nhớ chính ta là người đã từng tìm ông và ta đã làm những
gì ta có thể để cái điều không may ấy không xảy ra với ông.
— Dù xảy ra chuyện gì… - D’Artagnan vừa nói vừa để tay lên ngực và
nghiêng mình - tôi vẫn sẽ vĩnh viễn chịu ơn Đức Ông về những điều đã làm
cho tôi trong lúc này.
— Thôi được. Ông D’Artagnan, như ông nói, chúng ta sẽ gặp lại nhau
sau chiến dịch, bởi ta sẽ ở đấy - Giáo Chủ vừa nói tiếp vừa giơ ngón tay chỉ
cho D’Artagnan bộ áo giáp lộng lẫy ông ta sẽ khoác lên vai - Thôi khi nào
trở về, chúng ta sẽ bàn tính với nhau.