NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 558

— Nhưng rút cục, có phải sĩ quan quân Anh có lệ ra lệnh cho đồng bào

của mình khi họ cặp bến đất Anh và lịch sự đến mức áp tải họ vào bờ?

— Vâng, thưa bà, đây là thông lệ, không phải do lịch sự mà do cảnh giác

trong thời chiến, những người ngoại quốc đều được dẫn đến một khách sạn
đã chỉ định, cốt để họ được đặt dưới sự giám sát của Nhà Nước cho tới khi
có được những thông tin đầy đủ về họ.

Những lời lẽ đó được nói ra một cách lịch thiệp chuẩn xác nhất, và với

một sự bình thản hoàn hảo nhất. Nhưng nó lại không khiến cho Milady
được yên tâm chút nào.

— Nhưng tôi đâu có phải người nước ngoài, thưa ông - Milady nói bằng

một giọng đặc Anh chưa hề được nghe thấy từ Portsmouth đến Manchester
- Tôi là phu nhân Clarick, và cái thể thức này…

— Thể thức này là chung thôi, thưa bà, bà có định phá lệ cũng vô ích

thôi.

— Thưa ông, vậy tôi sẽ theo ông.
Cầm tay viên sĩ quan, nàng bắt đầu xuống thang và phía dưới là chiếc

xuồng đang đợi. Viên sĩ quan đi theo nàng. Một áo choàng lớn được rải ở
phía buồng lái, viên sĩ quan bảo nàng ngồi trên cái áo choàng đó rồi ngồi
cạnh nàng và bảo thủy thủ:

— Bơi đi!
Tám mái chèo cùng buông tõm xuống biển và nhất loạt chèo chiếc xuồng

như bay trên mặt nước. Trong vòng năm phút xuồng đã cặp bờ. Viên sĩ
quan nhảy lên kè và đưa tay cho Milady. Một chiếc xe đang đợi sẵn.

— Xe này là dành cho chúng ta? - Milady hỏi.
— Vâng, thưa bà - Viên sĩ quan trả lời.
— Khách sạn có xa lắm không?
— Ở đầu kia thành phố thôi.
— Ta đi thôi - Milady nói.
Rồi nàng cả quyết bước lên xe.
Viên sĩ quan theo dõi cho đến khi những gói đồ được buộc cẩn thận phía

sau thùng xe và khi mọi việc đã xong, ông ta lên ngồi bên Milady và đóng
cửa xe lại. Lập tức, chẳng cần phải để ra lệnh và cũng chẳng cần phải bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.