D’Artagnan lúc này bản tính hiếu chiến bắt đầu nói to những quyết định
hòa bình, liền bảo:
— Thưa ông, ông đã nhầm khi tìm cách hạ nhục tôi. Tôi là dân
Gascogne, đúng vậy, và một khi ông đã biết thế, có nhẽ tôi không cần nói
cho ông rằng người Gascogne ít kiên nhẫn, thành thử khi họ đã một lần
nhận lỗi, dù là một sự dại dột, họ cũng tin rằng đã làm quá nửa việc họ phải
làm.
— Thưa ông, điều tôi nói với ông - Aramis trả lời - không hề để kiếm cớ
gây sự với ông. Nhờ trời, tôi không phải là người đi kiếm chuyện quyết
đấu, và chỉ làm lính ngự lâm tạm thời thôi, tôi chỉ đánh nhau khi bị buộc
lòng, và luôn luôn với một sự ghê tởm khôn cùng. Nhưng lần này, việc thật
nghiêm trọng, bởi đây là một phu nhân bị tổn thương danh dự bởi ông.
— Bởi chúng ta! Thế đấy? - D’Artagnan nói to.
— Tại sao ông lại vụng về đưa trả tôi chiếc khăn tay?
— Tại sao ông lại vụng về để rơi nó?
— Tôi đã nói và tôi nhắc lại chiếc khăn không hề rơi ra từ túi tôi.
— Thưa ông, vậy thì ông đã hai lần nói dối, bởi chính tôi đã trông thấy
nó rơi ra?
— A, ông lại nói cái giọng đó, thưa ông Gascogne, vậy thì tôi sẽ dạy ông
cách sống.
— Và tôi, tôi sẽ tống ông về các cuộc lễ, thưa ông tu viện trưởng! Tuốt
gươm ra, nếu ông thích, ngay bây giờ.
— Không đâu, xin vui lòng, ông bạn vàng của tôi, ít ra không ở đây đâu
ông không thấy chúng ta đang ở trước dinh phủ d’Aiguillon à, đầy người
của Giáo Chủ trong này. Ai bảo tôi rằng không phải Đức Ông sai ông lấy
đầu tôi? Mà tôi lại coi đó là chuyện lố lăng vì vẫn đinh ninh rằng đầu tôi
hình như lại quá thuận với hai vai tôi. Vậy là tôi muốn giết ông, bình tĩnh
nào, nhưng giết ông một cách dịu dàng trong một nơi nào kín, um tùm, ở đó
ông sẽ không thể khoe cái chết của mình với bất cứ ai.
— Tôi muốn được thế lắm, nhưng chớ có tự tin thế, và hãy mang theo
chiếc khăn tay của ông, dù của ông hay không, nhưng có lẽ ông sẽ có dịp
dùng đến nó đấy.