mười giờ, và vớ một cái còi bằng đồng mạ vàng nằm trong tầm tay ở trên
bàn. Ông huýt lên hai tiếng.
Cánh cửa khuất sau tấm thảm treo tường mở ra không có một tiếng động
và một người vận đồ đen lặng lẽ bước vào phòng, rồi đứng ở phía sau ghế
bành.
— Bernouin, - Giáo Chủ nói mà chẳng buồn quay đầu lại vì sau khi thổi
lên hai tiếng còi, ông biết người hầu của mình phải là ai, - lính ngự lâm
đang gác ở Cung là lính nào?
— Thưa Đức Ông, đó là ngự lâm đen.
— Đại đội nào?
— Đại đội Treville.
— Có sĩ quan nào ở đại đội ấy trong tiền sảnh không?
— Có trung úy D'Artagnan.
— Chắc đó là một người tốt, phải không?
— Vâng, thưa Đức Ông.
— Lấy cho ta một bộ y phục ngự lâm quân và giúp ta mặc vào.
Người hầu phòng đi ra cũng lặng lẽ như lúc vào và một lát sau trở lại
mang theo bộ quần áo đòi hỏi. Thế là vị Giáo Chủ vẻ im lặng và suy nghĩ,
bắt đầu cởi bỏ bộ lễ phục mà ông đã mặc để dự phiên họp Nghị Viện, và
mặc chiếc áo lính với một vẻ thoải mái nhờ những chiến dịch ở Ý của ông
xưa kia, rồi khi đã vận xong hoàn toàn, ông bảo:
— Đi tìm ông D'Artagnan cho ta.
Người hầu phòng lần này đi ra cửa giữa, nhưng vẫn lặng lẽ và câm như
hến. Có thể nói như một cái bóng.
Còn lại một mình, Giáo Chủ soi mình trong gương, vẻ hài lòng. Ông ta
vẫn còn trẻ, vì mới gần bốn mươi sáu tuổi, thân hình thanh nhã, hơi dưới
chiều cao trung bình; da dẻ sáng và đẹp, cái nhìn rực lửa, mũi to, tuy nhiên
khá cân đối, trán rộng và đường bệ, tóc hung hung và hơi xoăn, râu đen hơn
tóc và lúc nào cũng uốn cao lên, khiến ông có dáng phong nhã. Ông quàng
tấm dải đeo gươm, nhìn với vẻ thỏa mãn hai bàn tay nuột nà của mình mà
ông chăm chút nhất; rồi quẳng đôi găng bằng da hoẵng mà ông đã cầm lấy
và hợp với bộ quân phục, ông xỏ đôi găng lụa giản dị.