— Với lại thưa Đức Ông, - Rochefort nói tiếp, - ngài nên hiểu cho rằng
ra khỏi Bastille để lại vào Vincennes, thế chỉ là thay đổi nhà tù.
— Hãy nói ngay rằng ông thuộc phái ông Beaufort có phải là thẳng thắn
không.
— Thưa Đức Ông, tôi bị giam cầm lâu đến nỗi tôi chỉ thuộc có một phái:
Đó là phái ngoài trời thoáng đãng. Xin hãy dùng tôi vào mọi việc khác,
phái tôi đi đâu đấy làm cho tôi bận rộn luôn, nhưng nếu có thể, trên những
con đường cái.
— Ông Rochefort thân mến, - Mazarin nói, vẻ giễu cợt, - lòng hăng hái
của ông đã lôi cuốn ông; ông tưởng vẫn còn trai trẻ, vì con tim thì vẫn còn
trẻ đấy, nhưng lực đã kiệt rồi, ông ạ. Vậy hãy tin ở tôi; điều cần cho ông
bây giờ, đó là nghỉ ngơi. Ơ này, có người nào đấy không…
— Thế Đức Ông không quyết định gì về tôi sao?
— Trái lại, tôi đã quyết.
Bernouin vào.
— Gọi một môn lại đến, - Ông bảo, và nói thêm rất khẽ, - hãy ở bên tôi.
Một môn lại vào. Mazarin viết mấy chữ đưa cho người đó, rồi gật đầu
chào.
— Từ biệt ông De Rochefort, - Ông nói.
Rochefort cung kính cúi mình và nói:
— Thưa Đức Ông, tôi biết người ta sẽ đưa tôi trở lại Bastille.
— Ông thông minh đấy.
— Tôi trở lại đó, thưa Đức Ông; nhưng tôi xin nhắc lại rằng, ngài đã sai
lầm không biết dùng tôi.
— Dùng ông, bạn của những kẻ thù của tôi?
— Biết làm thế nào! Phải biến tôi thành kẻ thù của những kẻ thù của
ngài chứ?
— Ông tưởng chỉ có một mình ông thôi ư, ông De Rochefort? Hãy tin
tôi, tôi sẽ tìm được những người rất đáng với ông.
— Xin chúc ngài được như vậy.
— Được lắm. Thôi, thôi! Này, đừng có viết nhiều cho tôi nữa, vô ích,
ông Rochefort ạ, các thư từ của ông sẽ là những bức thư thất lạc.