NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 787

ông có diễm phúc có bên cạnh mình một con người như vậy, ông cứ sử
dụng ông ta.

— Cảm ơn bà - Mazarin nói - Tôi sẽ tận dụng lời khuyên.
Như rã rời bởi nỗi xúc động Hoàng Hậu nói:
— Bây giờ ông có chuyện gì khác cần hỏi tôi không?
— Thưa bà, không, - Giáo Chủ trả lời với giọng mơn trớn nhất của mình.

- chỉ cần bà tha thứ cho những điều nghi kỵ bất công của tôi nhưng vì tôi
yêu bà đến nhường nào, nên cũng chẳng lấy làm lạ nếu tôi ghen, dù ghen cả
với quá khứ.

Một nụ cười khó hiểu lướt trên môi Hoàng Hậu. Bà nói:
— Vậy thưa ông, nếu không có điều gì cần hỏi, xin ông để tôi yên, chắc

ông hiểu rằng sau một cuộc xung đột như vậy, tôi cần ở một mình.

Mazarin nghiêng mình nói:
— Tôi xin cáo lui, thưa bà, bà có cho phép tôi lại đến không?
— Có, nhưng ngày mai. Tất cả quãng thời gian ấy để tôi hồi phục, không

phải là quá nhiều.

Giáo Chủ cầm tay Hoàng Hậu, hôn một cách phong nhã, rồi rút lui.
Ông ta vừa ra khỏi, Hoàng Hậu đi sang phòng con trai và hỏi Laporter

xem Vua đi nằm chưa. Laporter lấy tay trỏ cậu bé đang ngủ. Anne
D'Autriche trèo lên các bậc giường, ghé môi sát vầng trán cau lại của con
trai và dịu dàng đặt lên đó một cái hôn; rồi bà đi lặng lẽ như đã đến, tự
bằng lòng với việc bảo người hầu phòng:

— Laporter thân mến của tôi, hãy cố gắng làm cho Vua vui vẻ hơn với

ông Giáo Chủ, tôi và Vua chịu ơn ông ấy nhiều lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.