Vừa lúc ấy viên quản lý đến hỏi ý kiến ông chủ về thực đơn ngày hôm
sau và về chuyến đi săn dự định.
— Mouston này, - Porthos nói, - binh khí của ta vẫn còn tốt đấy chứ?
D'Artagnan bắt đầu gõ nhịp trên bàn để che giấu sự lúng túng của mình.
— Binh khí của Đức Ông ấy à? - Mousqueton hỏi, - binh khí nào cơ ạ?
— Thằng quỷ! Cái bộ yên cương ấy.
— Yên cương nào ạ?
— Yên cương trận mạc chứ còn gì.
— À, thưa Đức Ông, vâng. Tôi chắc là như vậy.
— Ngày mai cậu phải bảo đảm đấy, và nếu cần thì lau chùi cẩn thận.
Ngựa đua tốt nhất của ta là con nào?
— Con Vulcain ạ?
— Thế con trường sức nhất?
— Con Bayard ạ?
— Còn cậu, cậu thích con nào?
— Thưa Đức Ông, tôi thích con Rustaud; đó là một con ngựa hay, tôi
dùng thật là hợp tuyệt diệu.
— Lực lưỡng phải không?
— Đó là giống Normand lai với Mecklembourg, cứ là đi cả ngày lẫn
đêm.
— Việc của ta đó. Cậu cho ba con vật ấy ăn uống, nghỉ ngơi cho khỏe,
cậu lau chùi binh khí cho ta; thêm nữa các súng ngắn cho cậu và một con
dao săn.
— Thưa Đức Ông, chúng ta làm một cuộc viễn du à? - Mousqueton hỏi
vẻ lo lắng.
Cho đến lúc ấy, D'Artagnan mới chỉ bâng quơ gõ nhịp, bây giờ anh đập
một nhịp hành khúc.
— Còn hơn thế nữa kia, - Porthos nói.
— Chúng ta làm một cuộc viễn chinh ư, thưa ông? - Viên quản lý nói,
mặt từ màu hồng chuyển sang trắng bệch.
— Chúng ta trở lại phụng sự, Mouston ạ? - Porthos vừa đáp vừa cố vân
bộ ria mép để lấy lại cho nó cái vẻ vũ dũng đã mất.