NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 177

Vũ chế thuốc, mỗi ngày đều ăn thịt khô bánh nướng, sớm tích một bụng
thèm ăn.

Phượng Vũ nhìn nó ăn cực kỳ vui vẻ, trong lòng cũng thèm muốn: vốn

nàng cũng nghĩ sẽ ăn một bữa, kết quả đột nhiên gặp mặt Phó Tư Đường.
Mặc dù nàng không để ý ánh mắt của người khác, nhưng cũng không mặt
dày đến mức có thể ở trước mặt người không thân thuộc không chút cố kỵ
mà ăn liên tục. Thôi, đan dược đã luyện xong, thời gian xin nghỉ là mười
ngày, hiện tại còn hơn năm ngày nghỉ, lúc nào cũng có thể ăn một bữa tiệc
lớn.

Dời lực chú ý khỏi đồ ăn, Phượng Vũ tán gẫu với Phó Tư Đường:

"Ngươi không đi học viện với thiếu gia Lâm gia sao?"

Tính toán thời gian, muộn nhất thì Lâm Tần Kiệt đã lên đường từ năm

ngày trước. Là bạn tốt của hắn, Phó Tư Đường lại không có đi cùng, thật là
kỳ quái.

Nghe nàng hỏi chuyện này, dù biết rõ đối phương vô tâm, Phó Tư Đường

không được tự nhiên dời ánh mắt: "Ta. . . . . . Chuyện của ta còn chưa làm
xong."

Thật ra thì, hắn chỉ là không yên tâm nàng, lo lắng nàng bỏ lỡ ngày nhập

học. Hắn đã quyết định, nếu năm ngày trước ngày nhập học nàng còn chưa
lên đường, dù thế nào cũng sẽ dẫn nàng đi.

"Ra vậy." Phượng Vũ không biết suy nghĩ của hắn, thấy hắn muốn nói lại

thôi, cho là chuyện không tiện nói ra, liền "Săn sóc" không hỏi nhiều.

Hai người vốn không quá quen thuộc, hàn huyên mấy câu liền không biết

nói gì. Phượng Vũ không có ý kiến, nhưng Phó Tư Đường lại có chút buồn
bực: hắn cũng không biết là tại sao, lúc không thấy thì luôn có suy nghĩ
muốn gặp nàng. Nhưng sau khi gặp mặt, lại không biết nên nói gì cho phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.