NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 255

lễ này. Cũng chỉ là một đám mao đầu tiểu tử (những đứa trẻ nhỏ) nhập học,
lại không có Kỳ Trân Dị Bảo, thật sự là nhàm chán muốn chết. Thật không
hiểu mẫu hậu nghĩ sao nữa."

Nghe vậy, trên mặt Tề Uy vốn là nụ cười gượng liền biến mất không còn.

Hắn cố gắng nắm chặt tay, không ngừng nhắc nhở người đứng trước mặt
mình là người thừa kế mà Quốc vương ngầm đồng ý, tuyệt đối không thể
đắc tội. Lặp lại mấy lần mới áp chế được nộ khí (cơn tức).

Lạc Tây Á từ trước đến giờ ngoài phụ hoàng mẫu hậu ra hắn không để

người khác vào mắt. Không coi ai ra gì phàn nàn xong, hắn phân phó tùy
tùng: "Đã tới đây rồi thì cũng không thể tay không mà về. Nghe nói phòng
đấu giá ở Đế đô cất giữ không ít điển cổ (báu vật cổ). Các ngươi đi xem
trước, nếu có đồ tốt thì lập tức trở về bẩm báo lại cho ta."

"Dạ dạ. Nhưng Điện hạ, hoàng hậu bệ hạ đặc biệt phân phó thuộc hạ cần

phải cùng với ngài dự hết buỗi lễ khai giảng." Tùy tùng nhắc nhở. Xem ra,
hoàng hậu khá hiểu tính tình của ái tử (đứa con được thương yêu nhất).

Nghe vậy, Lạc Tây Á vô cùng không kiên nhẫn phất tay một cái: "Loại

việc nhàm chán này, tùy tiện làm là được. Các ngươi đi nhanh đi cho ta, đi
làm chính sự quan trọng hơn!" Trong lòng vị Điện hạ yêu thích trân bảo
này thì dĩ nhiên là tìm kiếm Kỳ Trân Dị Bảo mới là đại sự hàng đầu.

Mấy tên tùy tùng vâng vâng dạ dạ rồi rời khỏi.

Lời nói này của hắn đương nhiên là dẫn tới mọi người trong học viện bất

mãn (không vừa lòng). Mọi người mặc dù giận nhưng không dám nói gì,
trong lòng đã sinh ra chán ghét với vị Điện hạ này rồi.

Tề Uy đang oán thầm Lạc Tây Á không được hoàng thất nuôi dạy thì lại

nghe đối phương nói: "Người đã đến đông đủ, còn không mau bắt đầu buổi
lễ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.