NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 352

Thấy lão giả nổi giận, ngũ quan của Vong Linh trống rỗng hơi vặn vẹo,

hình như rất sợ hãi, thân thể nhẹ nhàng như có như không cũng bắt đầu run
rẩy. Rõ ràng, bọn chúng hết sức e ngại vị lão nhân này.

Phát tiết nóng giận xong, lão giả quát lớn: "Mang người chết trở lại thì

cũng thôi đi, các ngươi lại còn dẫn người sống vào! Còn không mau đi giết
nàng!"

Quát tiếp một hơi, hai mắt lão giả nhìn như vẩn đục, đột nhiên xẹt qua

một tia sắc bén lợi hại như tia chớp, nhìn thẳng chỗ Phượng Vũ ẩn thân.

Thấy thế, Phượng Vũ đang ẩn ở chỗ tối cả kinh: thực lực của lão giả này

không tầm thường, thế nhưng lại có thể nhanh như vậy liền phát hiện ra
mình.

Bị nói ra chỗ ẩn nấp, Phượng Vũ dứt khoát thoải mái đi lên phía trước.

Cách lão giả càng gần, lòng nàng càng buộc chặt: bất kể thực lực của đối

thủ trong quá khứ như thế nào, dựa vào Tinh Thần lực của mình luôn có thể
cảm ứng được thực lực của bọn họ. Nhưng, nhìn lão giả không có gì đặc
biệt trước mặt này, trên người lại như có một vách tường vô hình, ngăn
cách tất cả dò xét chính mình ở bên ngoài!

Đối mặt với kẻ địch không nhìn thấu này, trong lòng Phượng Vũ trầm

xuống. Nhưng sống lưng nàng thẳng tắp không có chút yếu đuối nào, trong
mắt cũng không có chút xíu lùi bước nào. Kẻ địch sâu không lường được
thì thế nào? Nếu đã không thể tránh, mạnh tay đánh một trận là được.
Trong từ điển của nàng cho tới bây giờ không có từ sợ hãi, không có khuất
phục nhận thua và nịnh hót lấy lòng!

Thấy ánh mắt Phượng Vũ đang kinh hoảng lại chuyển thành kiên định

lần nữa, lão giả cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi sinh ra một chút
hảo cảm với tiểu nữ hài quật cường này. Nếu đang ở năm đó, dựa vào mấy
phần hảo cảm này hắn nhất định sẽ thả nữ hài này một con ngựa. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.