NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 442

Thấy đối phương sợ mình, Tiểu Đoàn Tử càng thêm phách lối, vừa muốn

cong người nhào tới, lại bị Phượng Vũ một phen đè lại: "Đừng càn quấy."
Nếu để mặc Tiểu Đoàn Tử làm loạn, cục diện chỉ càng hỗn loạn hơn. Nàng
chỉ nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết dứt khoát chuyện này.

Thấy Phượng Vũ ngăn cản Tiểu Đoàn Tử, Yến Oanh Oanh mới thở phào

nhẹ nhõm một hơi. Thấy vẻ mặt nàng như trút được gánh nặng, trong đám
người vang lên một trận cười nhạo: "Có gan nói thì cũng đừng sợ nha, đồ
nhát gan!"

Bị một đám người chế giễu, trên mặt Yến Oanh Oanh lúc xanh lúc hồng,

đem món nợ này cùng tính hết vào trên đầu Phượng Vũ. Nàng hung tợn
trừng mắt nhìn Phượng Vũ: "Ngươi cũng chỉ có thể như vậy, dùng bạo lực
uy hiếp người khác!"

"Ngươi luôn miệng nói ta trộm đồ gì đó của ngươi, đó rốt cuộc là cái gì?

Bắt trộm cầm tang vật, ngươi nói cái tang vật ở đâu?" Phượng Vũ lười phải
nói nhiều với nàng, trực tiếp hỏi ngược lại.

"Không phải đeo trên tay ngươi sao!" Yến Oanh Oanh gắt gao nhìn chăm

chú vào vòng tay ngọc châu đang lóe lên ánh sáng màu xanh trên cổ tay
mảnh khảnh của Phượng Vũ, trong mắt gần như muốn bốc ra lửa: "Vòng
tay ngọc Thanh Lam Hồi Xuân này, là tín vật ta cùng người định ra, lúc đó
ta giao cho Đồng thúc thúc, kết quả lại là xuất hiện trên tay ngươi. Không
phải ngươi trộm đi, còn có thể là ai?"

Nghe vậy, hiệu trưởng hiểu được một chút nội tình bắt đầu lo lắng. Hắn

không biết Đồng gia đã dâng tặng vòng tay cho Lạc Tây Á, cho là Phượng
Vũ lấy được nó từ chỗ Đồng Tân. Theo ý hắn, nếu như nói ra chân tướng,
mặc dù Phượng Vũ có thể thoát khỏi tội danh ăn trộm, nhưng một khi
chuyện này bị vạch trần ra ngoài, cũng không thể tránh né lại liên lụy đến
danh dự của hoàng hậu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.