Một lần hành động liền dính líu đến hai người đệ tử yêu thích, lập tức
hiệu trưởng đối với Yến Oanh Oanh có thể nói là chán ghét tới cực điểm.
Yến Oanh Oanh không rõ chân tướng, thấy vẻ mặt xanh đen hiếm thấy
của hiệu trưởng, còn tưởng rằng hắn đang giận Phượng Vũ tay chân không
sạch sẽ, không khỏi càng thêm đắc ý: "Sự thật đều ở đây, ngươi còn không
mau nhận tội!"
Phượng Vũ lại hơi mỉm cười: "Nếu ta nói ra lai lịch của vòng tay này,
cũng tìm được người làm chứng, có phải có thể rửa sạch trong sạch của ta
đúng không?"
"Hừ, ngươi muốn tìm ai tới làm người làm chứng? Tiếu Ôi Ôi? Thôi đi,
kẻ ngu cũng biết nàng là bằng hữu tốt của ngươi, lời nàng nói hoàn toàn
không thể tin!"
Lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói tàn khốc:
"Ta có thể làm chứng cho nàng."
Nghe tiếng nhìn lại, chẳng những trên mặt mọi người lộ vẻ kinh dị, ngay
cả bản thân Phượng Vũ cũng kinh ngạc không thôi: "Lăng Tử Minh?"
Người ra mặt nói chuyện cho Phượng Vũ, chính là Lăng Tử Minh. Hắn
vừa vặn đi ngang qua, sau khi nghe Yến Oanh Oanh "Khẳng khái phân
trần" xong, không chút nghĩ ngợi liền đi ra từ trong đám người, giải vây
thay Phượng Vũ.
Nào ngờ hành động này lại đưa tới ánh mắt liếc nhìn của đám người bát
quái: Trong Linh Chân học viện, người người đều biết rõ, Lăng Tử Minh là
một tên hiệp khách có tiếng thích độc hành, nhập học hơn hai năm, trừ phi
cần thiết quyết không nói nhiều hơn một câu với người khác, còn động một
chút là cúp cua ra ngoài đánh nhau săn thú. Đối với một học sinh vấn đề
như vậy, các lão sư lại ăn ý mở một mắt nhắm một mắt, giả bộ như không